Nữ Thần Báo Tử tập 5 Chương 17
Tên Ebook: Quyền Lực Bóng Tối
Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 5)Tác Giả: Rachel VincentHiệu đính: Tuấn ĐứcNhà xuất bản: TrẻĐơn vị phát hành: Hoa Học TròKích thước: 15x24 cm Số trang: 300 Trọng lượng: 400gHình thức bìa: Bìa mềm Ngày xuất bản: 04/2013 Giá bìa: 55.000 VND
Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ
Type: Annabelle Tran, Thao Trann, Thanh Nguyen, Dung Le, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Dung Nguyen
Beta: Minh Tâm
Làm ebook: Anna Trinh
Nguồn: Hội làm ebook free
Ebook: daotieuvu.blogspot.com
Ebook Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers-Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối |
Chương 17
“KAYLEE ƠI!” Bố tôi mở cửa phòng, gọi với sang từ phía đầu bên kia của hành lang.
Tôi đẩy vội anh Tod ra, nhanh tới mức cả căn phòng như quay cuồng trước mắt chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên và thấy bố đang đứng trân trối ngoài cửa phòng, không thốt nên lời.
“Cháu chào chú Cavanaugh.” Anh Tod đứng dậy chào bố tôi, trong khi bố vẫn đang bối rối, chưa biết nên trả lời như thế nào.
“Tod, cháu có thể để bố con chứ nói chuyện riêng một lát được không?” Cuối cùng bố lên tiếng.
Anh Tod quay sang nháy mắt với tôi. “Anh sẽ đợi ngoài phòng khách.” Nói xong anh vụt biến mất, làm cái ghế phía sau xoay tít thò lò.
Bố tôi thở dài đi vào trong phòng, và đóng cửa lại. “Con làm ơn bảo cậu ta đi lại như người bình thường khi ở đây được không?”
Tôi nhún vai. “Anh ấy đâu phải là người bình thường ạ.”
“Vậy là giờ chuyện này sẽ trở thành thường xuyên hả?”
“Con cũng không biết có thể thường xuyên đến mức nào, bởi vì con đâu còn mấy thời gian.”
Bố tôi cúi xuống chỉnh lại cái ga rồi ngồi xuống cuối giường. “Trong hoàn cảnh này bố cũng không muốn nói gì đâu, nhưng con không nghĩ là chuyện này hơi nhanh à, Kaylee?”
Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Con nghĩ còn tuỳ vào quan điểm của từng người. Chứ với anh Tod thì chuyện này xảy ra lâu rồi, không phải là mới đây.”
Bố tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. “Ừ, bố cũng đoán như thế.”
Tôi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn bố. “Bố cũng biết ạ?”
“Về tình cảm của cậu ta dành cho con á? Chuyện đó rõ rành rành thế còn gì, Kaylee.”
Với mọi người, chứ không phải với tôi. “Có phải vì thế mà bố luôn tỏ ra khắt khe với anh ấy không?”
“Bố đâu có khắt khe với cậu ta. Nhưng phải thừa nhận là bố càng ngày càng ấn tượng với cậu ta, nhất là sau những gì cậu ta đã làm cho con tuần vừa qua. Nhưng đúng là nếu mọi chuyện khác đi...” - Nghĩa là, nếu tôi không chết - “… bố không nghĩ cậu ta là một sự lựa chọn tốt dành cho con.”
Tôi phì cười. “Bố nên biết là phụ huynh không có quyền lựa chọn bạn trai cho con cái. Thông thường con cái chọn ai thì bố mẹ phải chịu thôi.”
“Đã hiểu.” - Bố thở dài - “Nhưng nghiêm túc mà nói, con nghĩ mình có tương lai gì với một chàng trai đã chết hả Kaylee?”
“Con mới 16 tuổi. Ngay cả nếu con không chết đi nữa thì tương lai xa nhất mà con nghĩ đến lúc này cũng mới chỉ dừng lại ở đại học. Hơn nữa khoảng cách không phải là vấn đề với anh ấy.” Một trong những ưu điểm của thần chết chính là cách thức di chuyển...
“Kay, có thể con chưa nghĩ tới tương lai, kể ra nếu không có những chuyện này xảy ra, nhưng Tod thì có. Tương lai của cậu ta là vĩnh cửu, Kaylee ạ. Tương lai có lẽ là tất cả những gì cậu ta nghĩ tới.”
“Con lại không nghĩ thế bố ạ. Con nghĩ anh ấy thuộc túyp sống với hiện tại chứ không phải tương lai. Bởi vì anh ấy thừa hiểu tương lai của mình là thế nào rồi. Cảm giác khi phải đối mặt với sự vĩnh cửu chắc là sợ lắm bố nhỉ?” Và đó là điều tôi sẽ không bao giờ biết…
“Ừ, chắc thế.”- Bố tôi ngừng lại một lát rồi nói tiếp - “Nhưng điều bố muốn nói là mấy chuyện đó không quan trọng. Tod không phải là lựa chọn hàng đầu của bố dành cho con, và nếu là bình thường bố sẽ yêu cầu cậu ta phải tuân thủ theo đúng các phép tắc xã giao thông thường - không được hiện ra bất cứ lúc nào cậu ta muốn, tuyệt đối cấm hiện ra trong phòng con,và không được ngồi chơi quá 11giờ đêm. Nhưng hoàn cảnh bấy giờ không hề bình thường, và bố muốn con được hạnh phúc.”
“Ý bố nói thế là sao ạ?”
Bố tôi thở dài, quay hẳn người sang đối diện với tôi. “Tức là Tod được chào đón ở đây. Nhưng không có nghĩa là ở chỗ này đâu nhé.” - Bố chữa lại, liếc mắt chỉ cái giường nơi hai bố con tôi đang ngồi - “Nói chung là cậu ta được chào đón ở nhà chúng ta.”
“Con cảm ơn bố.” - Và đột nhiên tôi lại thấy muốn khóc - “Đã ai nói với bố, bố là một ông bố tuyệt vời chưa?!”
Nỗi đau đớn và ân hận hiện rõ trên các vòng xoáy trong mắt bố. Bố siết nhẹ lấy tay tôi và thay đổi chủ đề. “Thế... Nash đón nhận chuyện này thế nào, chuyện con và Tod ý? Con đã nói chuyện với cậu ta chưa?”
“Con không nghĩ là anh ấy sẽ nghe máy nếu biết là con gọi.” Nhưng tôi đã mượn máy Emma nhắn tin cho Sabine để hỏi thăm tình hình của anh ấy. Chị ta nói anh ấy vẫn đang rất giận và chưa muốn chấp nhận sự thật, rằng tôi nên tránh đi để anh ấy tự vượt qua chuyện này.
Bố tôi thở dài. “Bố không trách cậu ta.” - Và tôi cũng không trách anh ấy - “Kaylee, bố phải đi gặp bác Brendon, nhưng bố không muốn để con ở nhà một mình...”
“Bố ơi, hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tôi khăng khăng.
“Con không thể nói chắc điều gì. Bố đang định gọi điện nhờ Alec, nhưng nếu Tod đang có mặt ở đây, và cậu ta đồng ý ở lại...”
“Cháu nghĩ cháu có thể thu xếp được ạ...” Anh Tod từ ngoài phòng khách nói vọng vào. Và tôi bật cười phá lên.
“Hừm, ta cũng đoán vậy.” Bố tôi lẩm bẩm.
“À, bố ơi.” - Tôi nhảy xuống khỏi giường lúc bố đi ra cửa - “Bố mang cái này cho bác Brendon xem…” - Tôi mở máy tính ấn nút in trang mạng có bức ảnh thầy David Allan của trường Crestwood - “Biết đâu lại cùng là gã incubus mà bác ý biết…”
“Bố nghĩ chắc không đâu, nhưng cứ thử xem sao.” - Bố cầm lấy tờ giấy tôi vừa đưa và khoanh tròn mặt tay Beck bằng bút mực đỏ - “Đừng khiến bố phải ân hận vì đã để hai đứa ở nhà một mình.” Bố cảnh cáo, lúc tôi đi theo bố ra ngoài phòng khách.
Tôi tiễn bố xong, quay vào nhà thì thấy anh Tod nãy giờ vẫn đang đứng nhìn theo mình chăm chú. Nếu bố tôi mà nhìn thấy ánh mắt bây giờ của anh chàng thần chết, chắc chắn bố sẽ không chịu rời khỏi nhà.
“Anh thấy bố em nói đúng đấy.” - Anh Tod thì thầm vào tai tôi, lúc tôi vòng tay ôm lấy cổ anh -”Không còn thời gian cho sự ân hận nữa.”
SÁNG THỨ TƯ, tôi đậu xe đối diện với xe của Sabine ở trong bãi và tránh không đi qua chỗ tủ đựng đồ của anh Nash trên đường tới lớp, nhưng vẫn không tránh được các tin đồn đang lan nhanh như vũ bão khắp trường. “Cậu ta lừa dối anh Nash ý hả?” - Môt cô bạn cùng lớp tiếng Pháp với tôi hỏi ầm lên, mà không hề biết rằng tôi đang đi ngay sau lưng - “Mình cứ nghĩ phải ngược lại cơ đấy. Anh chàng kia là ai?”
Cô gái đi bên cạnh nhún vai. “Trước giờ mình chưa thấy anh ta bao giờ. Nhưng trông cũng được lắm.”
Thật khó để không phá lên cười khi nghĩ tới cảnh anh Tod sẽ phổng mũi thế nào nếu nghe được những lời này. Đáng tiếc nó phải trả giá bằng chính hình ảnh của tôi.
“Thế... nghĩa là giờ anh Nash tự do đúng không?” Cô gái kia hí hửng hỏi.
“Đúng rồi đấy! Giờ anh ấy tự do thật nhưng hai người chẳng có cửa đâu.” - Tôi bước lên đi ngang với họ, hả hê khi thấy nét mặt hốt hoảng của cả hai - “Còn nếu các cậu vẫn cứ cố, Sabine Campbell sẽ không để cho các cậu yên đâu.” - Mặc dù Sabine chỉ mới chuyển đến chưa được bao lâu nhưng không ai trong trường là không biết chị ta - “Chị ta đáng sợ thế nào các cậu cũng biết rồi đấy.”
Hai cô bạn kia ngay lập tức đứng khựng lại và há hốc mồm nhìn tôi, còn tôi tủm tỉm cười suốt dọc đường tới lớp.
“Tối qua có chuyện gì xảy ra không? Anh Tod có đến nhà cậu không?” – Emma thì thào hỏi, lúc tôi ngồi xuống ghế. Hiển nhiên khuôn mặt đỏ bừng của tôi không đủ làm cậu ấy thỏa mãn.
“Có. Anh ấy ở lại đến nửa đêm rồi phải đi làm.”
“Và...? Hai cậu có làm chuyện đó không?”
“Suỵtttt!” - Tôi liếc mắt nhìn quanh lớp học, hai má đỏ ửng lên. Cũng may là chưa có ai nghe thấy - “Không, bọn mình không làm gì hết.”
“Có phải vì anh ấy đã chết không?” - Cô nàng hạ giọng hỏi tiếp - “Đấy có phải là vấn đề không? Máu trong người anh ấy vẫn tuần hoàn bình thường chứ hả?”
“Emma! Không, đấy không phải là vấn đề.” - Có không nhỉ? Tôi chưa bao giờ hỏi anh Tod chuyện đó. Nhưng mỗi lần chạm vào anh ấy, tôi thấy anh rất ấm, chứng tỏ máu vẫn lưu thông tốt - “Chẳng có vấn đề gì hết. Bọn mình chỉ mới đến với nhau chưa đầy 24 tiếng mà.”
Emma nhíu mày, như thể tôi đang nói tiếng Hy Lạp. “Còn lúc nào thích hợp cho chuyện đó hơn lúc này chứ? Anh ấy đã chờ cậu nhiều tháng rồi, mà cậu cũng không còn nhiều thời gian.” - Mặc dù đã cố làm mặt can đảm nhưng cậu ấy vẫn không giấu được nỗi đau đớn khi nói ra điều đó - “Và mặc dù nói ra thì hơi ích kỷ nhưng mình vẫn muốn được nhận cuộc điện thoại tâm sự sáng-hôm-sau của cậu. Nó giống như một nghi thức trưởng thành không thể thiếu của mọi thiếu nữ.”
“Cậu đùa mình đấy à.”
Cậu ấy nhún vai. “Mình không nói là cậu nên ngủ với anh Tod để chúng ta có thể thực hiện cú điện thoại tâm sự cuối cùng đó. Nhưng, nếu cậu lựa chọn con đường ấy mình xin thề danh dự sẽ không đánh giá cậu.” - Emma đặt một tay lên ngực - “Và sẽ đãi cậu một bữa kem thỏa thích.”
“Mình sẽ ghi nhớ chuyện đó.”
“Mình cũng chỉ mong như vậy. Thế... chuyện đó có kỳ quặc lắm không?” Xung quanh, các bạn khác dần ổn định lại trật tự, háo hức nhìn lên bảng ngắm thầy Beck.
“Cái gì kỳ quặc cơ?” Việc anh Tod đã chết? Việc tôi sắp chết? Việc rất nhiều người đã chứng kiến màn chia tay của tôi với anh Nash, sau khi hôn anh trai của anh ấy?
“Việc cậu đến với anh Tod, sau khi coi anh ấy là bạn suốt một thời gian dài.”
“Cũng hơi hơi.” - Tôi thừa nhận, không buồn che giấu nụ cười hạnh phúc của mình - “Nhưng không phải vì mình đã biết anh ấy.” Trên thực tế tôi lại thấy như vậy hóa ra lại hay. Chúng tôi không phải tốn thời gian cho mấy chuyện làm quen này nọ, ngoài vụ anh ấy lén theo dõi tôi - nhưng tôi đã quyết định sẽ tha thứ cho anh, với điều kiện không bao giờ được lặp lại chuyện ấy nữa.
Giờ, nếu tôi có thể khiến anh Nash tha thứ cho tôi trong hôm nay hoặc ngày mai...
“Vậy là giờ cậu và anh Tod là một đôi hả?”
“Mình cũng không biết. Đặt tên cho nó làm gì vô ích, khi mà bọn mình chỉ còn có một ngày bên nhau.”
Mặt Emma nhăn lại và tôi ước gì có thể rút lại những lời vừa rồi.
“Sao cậu có thể tỏ ra bình tĩnh thế?” - Emma thì thào hỏi, giơ tay quệt nước mắt, giống như đang lau vết nhòe của bút kẻ mắt - “Như kiểu cậu không buồn quan tâm ý.”
“Mọi người ai cũng nói giống cậu.” - Tôi thì thào trả lời, cố gắng hạ giọng nói nhỏ nhất có thể - “Thế theo cậu mình nên phản ứng như thế nào hả Emma? Đây đâu phải là chết vì ung thư. Mình không hề bị ốm, ơn Chúa, nhưng mình thậm chí không có nổi một tháng để nói lời tạm biệt với mọi người. Mình không thể hét lên với thế giới rằng mình sẽ không còn ở đây nữa, sau ngày mai. Vì thế mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc bình thản sống nốt 24 giờ tới, cố quên đi cái kết cục khó tránh của mình, bằng cách tập trung vào việc tiêu diệt gã thầy giáo incubus kia.” Và dành thời gian ở bên anh chàng thần chết, có điều tôi đã nhận ra tình cảm của anh quá muộn để có thể thực sự khám phá nó.
Và cố giải thích cho anh Nash hiểu tại sao tôi lại hôn anh trai anh ấy, sau đó cầu xin một sự tha thứ mà anh chẳng có lý do gì phải ban cho chúng tôi.
“Mình hiểu. Mình xin lỗi.” - Emma sụt sịt rút một tờ giấy ăn ra. “Chỉ là... mình có cảm giác cậu đang rời bỏ mình. Năm cuối trung học của mình sẽ ra sao nếu không có cô bạn thân nhất ở bên cạnh?”
“Ừ, mình rất tiếc vì chuyện đó.” Nhưng ít ra cậu ấy vẫn có năm cuối...
“Mình ước gì có thể...” Emma định nói tiếp nhưng tiếng chuông báo muộn giờ vang lên, và thầy Beck đi ra đóng cửa lớp lại.
Ngày hôm nay môn Toán đặc biệt chán hơn mọi ngày, nguyên nhân chính là với mỗi phút trôi qua ở đây, cuộc đời tôi lại ngắn đi một chút. Và tôi cũng không còn nhiều thời gian để phung phí kiểu đó.
Tôi lẳng lặng ngồi nhìn thầy Beck chữa đống bài tập về nhà tôi chưa hề động tới, sau đó gọi mọi người lên bảng trả lời câu hỏi về bài giảng hôm nay. Phải thừa nhận là lúc ở trên lớp, hắn ta không có bất kỳ hành vi không phù hợp nào. Và tôi đã phải liên tục nhìn về phía cái bàn trống của Danica để nhắc nhở bản thân rằng không phải tôi tự tưởng tượng ra mọi chuyện.
Ngay khi tiếng chuông hết giờ vang lên, tôi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn tôi và Emma - như một con thú đang rình mồi - vì thế tôi giả vờ lúi húi lục ba-lô tìm đồ, cho tới khi chúng tôi là người cuối cùng trong lớp. Sau đó tôi nắm lấy tay Emma, rồi cố nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào trong cổ họng, quay ra mỉm cười đầy ẩn ý gã thầy giáo incubus kia.
Emma ra đến cửa vẫn còn quay lại giơ 8 ngón tay lên và thì thào “8 giờ.” Hắn ta gật đầu, mắt sáng bừng lên như hai đốm lửa phập phồng, lúc Emma kéo tay tôi đi ra hành lang.
Nơi tôi xém chút nữa thì va phải anh Nash và Sabine.
“Anh nói chuyện với em được không?” Anh Nash hỏi, trước cả khi tôi kip hoàn hồn khỏi cú suýt-va-chạm vừa rồi. Có vẻ như anh ấy đã chủ động tới tìm tôi. Bởi vì cả anh ấy và Sabine chẳng có lý do gì có mặt ở đây vào giữa tiết một và tiết hai thế này.
“Được ạ.” Còn 4 phút nữa là vào tiết sau nhưng lúc này trường học đối với tôi chẳng còn quan trọng nữa. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để tôi giải thích với Nash về chuyện đã xảy ra và lý do tại sao. Để tôi tận mắt chứng kiến xem anh ấy đối mặt với việc chia tay của chúng tôi như thế nào. Để xin anh tha thứ cho anh Tod, ngay cả nếu anh không thể tha thứ cho tôi - tôi rất đau khổ khi lại là người xen giữa hai anh em bọn họ và tôi muốn ít nhất giải quyết được chuyện đó, trước khi để vuột mất cơ hội.
“Lát gặp nhau sau nhé, Emma.” Tôi nói và không thể không nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Sabine, lúc chị ta và Emma đứng nhìn chúng tôi cùng rời khỏi bãi đậu xe. Nhưng bên dưới vẻ khó chịu ấy là một thứ gì đó khác. Chị ta đang... lo lắng. Nhưng là về cái gì mới được chứ? Không lẽ chị ta sợ tôi sẽ tìm cách quay lại với anh Nash?
Ngay khi cánh cửa kính khép lại sau lưng chúng tôi, anh Nash lập tức rẽ trái, rồi đứng nép vào một góc tường, nhằm tránh ánh mắt dòm ngó của những người đang có mặt trong sảnh. Trong gần một phút, chúng tôi chỉ đứng nhìn chằm chằm xuống đất, và tôi đoán, cũng giống như tôi, anh đang không biết nên bắt đầu cuộc hội thoại này từ đâu. Vì thế tôi quyết định chủ động trước.
“Em rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.” - Cổ họng nghẹn lại - “Em không cố tình muốn chuyện đó xảy ra.” Nhưng tôi hiểu lời xin lỗi này của mình sẽ không thể khiến mọi chuyện trở lại bình thường giữa chúng tôi, cũng giống như lời xin lỗi ngày trước của anh, khi anh phạm lỗi.
“Anh cũng đã mong em sẽ nói như vậy.” - Nash ngả một vai vào tường, mặt chỉ còn cách mặt tôi chưa đầy nửa mét, và tôi không thể lý giải sự căng thẳng trên các vòng xoáy màu xanh và màu nâu trong mắt anh - “Anh không muốn cãi nhau với em, Kaylee ạ. Đặc biệt là bây giờ. Anh không muốn em chết đi mà trong lòng vẫn giận anh hoặc nghĩ rằng anh giận em. Vì thế nếu em nói là nó không có ý nghĩa gì, anh sẽ tin em. Hơn nữa, người anh giận là anh Tod, chứ không phải em.”
Chuông báo hiệu vào tiết 2 vang lên và đầu tôi cũng như muốn quay cuồng cùngvới nó. Và phải tới khi tiếng chuông kết thúc, tôi mới sực hiểu ra điều Nash muốn nói - rằng anh ấy muốn chúng tôi quay lại với nhau. Trái tim tôi thắt lại vì đau đớn.
“Anh Nash, em …”- Tôi cúi gằm mặt xuống đất, không thốt nên lời. Anh ấy không hề biết mối quan hệ giữa anh Tod và tôi đã tiến triển qua nụ hôn đầu đấy rồi. Và rõ ràng anh ấy đang nghĩ rằng chỉ cần anh ấy tha thứ cho tôi, chúng tôi sẽ có thể quay lại với nhau - “Mọi chuyện không còn giống như trước nữa.”
“Anh biết.”- Anh nói, trong khi tôi còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo - “Chắc giờ em đang cảm thấy hoang mang lắm. Anh thậm chí chưa dám nghĩ tới chuyện em đi rồi thì mình sẽ thế nào. Anh chỉ muốn dành trọn vẹn một ngày cuối cùng ở bên em và quên hết những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút còn lại ở bên nhau.”
Chưa lúc nào tôi cảm thấy tội lỗi như bây giờ, và tệ hơn nữa là anh ấy không hề giận tôi trong khi anh ấy hoàn toàn có quyền làm như thế. Và cả hai chúng tôi đều hiểu rằng nếu không phải vì tôi sắp chết, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
“Anh Nash, em rất cảm ơn về điều đó...” -Siêu nhạt nhẽo-”... và em biết anh đang cố làm cho ngày cuối cùng của em trên Trái Đất không trở nên quá tệ.” - Riêng cái này thì đúng - “Nhưng chúng ta không thể quay lại với nhau chỉ vì ngày mai em sẽ chết. Đó không phải là lý do thực sự.”
“Đáng ra ngay từ đầu chúng ta không nên chia tay với nhau.”- Anh Nash khăng khăng nói, và tôi nhận ra rằng anh ấy chỉ nghe điều anh ấy muốn nghe thôi. Càng lúc tôi càng cảm thấy bất an và tội lỗi hơn - “Khi anh phạm sai lầm, em đã tha thứ cho anh. Giờ đến lượt anh tha thứ cho em. Em đã quá sợ hãi và bối rối - ai ở trong hoàn cảnh của em cũng sẽ như vậy - và anh ấy đã có mặt ở đó, giống như mọi lần.” - Anh Nash nhún vai - “Nhưng anh sẽ vẫn nện cho anh ấy một trận nếu lần tới gặp nhau, nhưng hôm nay là về chúng ta. Anh và em. Vì thế hãy cùng ra khỏi đây và đi đâu chơi đi. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
Anh chìa tay ra định nắm tay tôi, nhưng tôi đã rụt vội lại trước khi anh kịp chạm vào tôi, và các vòng xoáy giận dữ vụt hiện lên trong mắt anh, để lộ một thứ cảm xúc gì đó mạnh mẽ và tối tăm hơn là sự quyết tâm đơn thuần.
“Anh Nash, em muốn anh hiểu một điều...” - Tôi nói - “Anh Tod đúng là chất xúc tác gây ra sự chia tay của chúng ta, nhưng không phải là lý do. Anh ấy không phải là nguồn cơn các vấn đề của chúng ta. Mọi thứ đã không còn như xưa kể từ Lễ hội mùa Đông vừa rồi.” - Kể từ sau chuyện đã xảy ra với anh và hai người bạn thân của anh. Mặc dù chúng tôi đã tránh không nhắc tới, nhưng nó vẫn luôn ở đó, khiến anh lúc nào cũng trong trạng thái thận trọng, còn tôi thì bồn chồn lo lắng - “Anh biết điều đó mà.”
“Em nói vậy không đúng.” - Anh lắc đầu quầy quậy - “Chúng ta đã vượt qua chuyện đó rồi. Mọi thứ giữa anh và em đã tốt đẹp trở lại. Tất cả đều đang rất ổn.”
“Không, nó không hề ổn chút nào. Không còn giống như ngày xưa.” - Tôi lúc nào cũng trong tâm trạng lo sợ rằng anh ấy sẽ sẩy chân đi lại con đường cũ - ngay đến Sabine cũng từng nói như vậy. Trước giờ anh Nash vẫn luôn có vấn đề với lòng tin vào ý chí của bản thân - “Em đã rất cố gắng để bỏ qua tất cả và quên đi mọi chuyện, đến nỗi em đã không hề nhận ra rằng nó không mang lại kết quả... cho tới khi em cảm nhận được điều thực sự có kết quả.”
“Em nói vậy là ý gì?” Mặt anh Nash lúc này trông như thể không biết nên khóc hay nên phản công lại nữa.
Tại sao người ta không có thiệp xin lỗi vì đã làm một chàng trai thất vọng chỉ một ngày trước khi bạn chết nhỉ? “Em xin lỗi vì những gì đã gây cho anh. Em xin lỗi vì cách mọi chuyện đã diễn ra. Và em rất rất xin lỗi vì đã không nhìn ra vấn đề sớm hơn. Em không muốn đối mặt với nó, bởi vì em vẫn muốn cứu vãn chuyện của chúng ta.” - Mắt tôi nhòe lệ và cổ họng nghẹn lại. Tôi không muốn phải nói ra những lời này với anh Nash, nhưng sẽ là không công bằng cho cả hai chúng tôi khi cứ để mọi chuyện lập lờ như thế này - “Nhưng vẫn không có kết quả. Chúng ta không thể là một đôi nữa rồi.”
Nash cau mặt lắc đầu, trông anh có vẻ giận dữ hơn là bất ngờ. “Có, chúng ta có thể mà.”
“Nash, anh cần một người hiểu anh hơn em. Một người độ lượng hơn em, kể cả nếu sau ngày mai em vẫn sống.” - Một người không phải cố ép mình để tin tưởng anh - “Anh cần một người hiểu cách anh suy nghĩ và nhìn thấu tâm hồn anh.”
“Người đó chính là em.”
“Không phải. Phần lớn thời gian em không hiểu được nó đang mách bảo anh điều gì.” - Tôi liếc nhìn lồng ngực anh, nơi trái tim anh đang đập, sau đó lại ngước lên nhìn anh - “Em không biết anh mong muốn điều gì trong cuộc sống. Em không biết anh định theo học ở trường Đại học nào. Em không biết nghĩa trang nơi bố anh nằm ở đâu. Em thậm chí còn không biết anh cảm thấy thế nào khi mất đi anh Scott và anh Doug. Anh không hề tâm sự với em những chuyện đó.”
“Bởi vì anh không muốn làm em sợ!”
“Đấy chính là điều em đang muốn nói. Anh cần một người không khiến anh phải lo lắng về chuyện làm cho người ấy sợ.”
“Anh ấy không hiểu được điều đó đâu.” - Sabine lên tiếng và tôi quay đầu lại, thấy chị ta đang lẽo đẽo đi đằng sau bọn tôi. Sao tôi không nghe thấy tiếng bước chân của chị ta nhỉ? Chị ta đã đi theo bọn tôi bao lâu rồi? - “Có lẽ bởi vì cô đang bỏ qua một chi tiết quan trọng nhất.” - Chị ta bước lên trước mặt tôi, ánh mắt đầy giận dữ và thách thức - “Sao cô không nói huỵch toẹt ra với anh ấy lý do thực sự đi?”
“Ra chỗ khác, Sabine.” - Tôi giật mình trước sự tinh ý của Sabine. Chị ta biết cái điều anh Nash không muốn nghe và tôi không muốn nói với anh - rằng nụ hôn giữa anh Tod và tôi không phải do bộc phát nhất thời. Rằng chúng tôi đã trở thành một đôi sau khi anh Nash và tôi chia tay - có thể vì chị ta đọc được nỗi lo sợ của tôi hoặc chỉ đơn thuần là linh cảm. Hoặc cả hai - “Không phải chuyện của chị.”
“Lý do thực sự gì cơ?” Anh Nash lo lắng nhìn từ chị ta sang tôi.
“Chị ta đang nói về anh Tod, nhưng chuyện này không liên quan gì tới anh ấy. Anh Tod không phải là nguyên nhân chia rẽ chúng ta.”
“Chuyện với anh Tod là sao?” Anh Nash nghiến răng hỏi.
Tôi thở ra thật chậm rồi trả lời. “Anh ấy và em... đã... gặp nhau tối qua.”
Các vòng xoáy trong mắt anh Nash lập tức sững lại, và tôi chỉ có thể đoán rằng anh đang không biết nên phải cảm thấy như thế nào. Để rồi sau đó bùng nổ thành những chuyển động dữ dội - một cơn bão màu sắc thực sự. “Em nói vậy là ý gì? Không lẽ em đã ngủ với anh trai anh?”
“Không! Anh nên nhớ rằng người ta sống trên đời không phải chỉ vì mỗi chuyện đó!”
“Chính em là người chủ động muốn làm chuyện đó tuần này, Kaylee ạ.” Anh cắm cảu nói, lông mày nhăn tít lại.
“Em biết. Và đó là một sai lầm.”
Tôi sực nhận ra lời mình nói và cách anh ấy có thể hiểu sai vấn đề. Nhưng đã quá muộn. “Em cho rằng việc quan hệ với anh sẽ là một sai lầm?” - Giờ thì anh ấy nổi điên thực sự, nhưng tận sâu thẳm trong lòng là một nỗi tổn thương sâu sắc, và cả ba chúng tôi đều hiểu rõ điều đó - “Tại sao? Bởi vì em quá thánh thiện và trong trắng và anh có thể sẽ làm vấy bẩn hình tượng của em?”
“Đó không là điều em...”
“Đó chính xác là điều em muốn nói.” - Giọng anh càng lúc càng to, và tôi chỉ sợ ai đó sẽ nghe thấy tiếng anh, nhưng cũng may là phía bên này tường không có cửa sổ và cửa ra vào thì đang đóng chặt - “Em là hiện thân của nhân cách trong sáng và thuần khiết, còn anh là một dấu hỏi lớn về nhân cách. Vì thế anh đoán mình nên cảm thấy may mắn vì đã được em chiếu cố để mắt tới. Có lẽ anh sẽ không đến nỗi nào nếu em không đứng cạnh anh.” Nash gắt gỏng nói, và tôi có cảm giác như vừa bị anh cho một cái tát vào mặt. Nước mắt bắt đầu chan chứa trong mắt tôi, nhưng tôi cố nuốt chúng vào bên trong, khi nhận ra rằng hy vọng về một cuộc chia tay hoà bình đã tan thành mây khói.
“Anh bị làm sao thế?” Trước đấy anh ấy chưa bao giờ nói với tôi bằng cái giọng đó. Anh ấy không phải là kiểu người như vậy.
“Anh đã tận mắt chứng kiến cảnh bạn gái mình đứng ôm hôn anh trai mình ngay giữa trường học!” - Anh quát ầm lên, hai tay co lại thành nắm đấm - “Anh nghĩ anh ít nhất cũng có quyền nổi giận chứ.”
“Anh nói đúng.” - Tôi không định phủ nhận điều đó. Bản thân tôi cũng đã nổi điên khi bắt gặp anh ấy đang hôn Sabine, mặc dù anh không phải là người chủ động hôn trước - “Nhưng em không biết anh còn muốn em nói gì nữa. Cả cuộc đời mình, chưa bao giờ em cảm thấy có lỗi như thế này. Anh Tod cũng vậy, và anh ấy sẵn sàng dành nốt quãng đời còn lại của anh ấy để cố gắng bù đắp cho anh.”
“Nhưng không đủ ăn năn để không động vào người em tối qua, đúng không?” - Mắt anh ánh lên những giọt nước mắt giận dữ, mặc dù sự đau đớn in hằn trên các vòng xoáy màu xanh và nâu - Em đã cho phép anh ta động vào em?”
“Úi trời...” - Sabine lẩm bẩm - “Đừng có dại mà trả lời câu đó.”
Tôi liếc mắt ngạc nhiên nhìn sang Sabine, và chị ta dường như đang cố nói với tôi điều gì đó. Giống như một lời cảnh báo. Nhưng lúc ấy tôi đang quá giận để nhìn ra bất cứ thứ gì.
“Đấy không phải là chuyện của anh.” Tôi nhẹ nhàng nói nhưng hai má thì đỏ bừng lên.
Anh Nash chớp chớp mắt đau đớn trong một giây, trước khi một cơn thịnh nộ mới ập đến, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh.
“Thôi được!” - Anh nghiến răng nói, giọng đầy căm thù - “Đáng ra tôi phải đoán ra điều này từ trước mới phải. Hai người có nhiều điểm chung thế cơ mà: Cùng chết, cùng dối trá và cùng thích đi rình mò những người mà hai người tự nhận là quan tâm tới họ. Đúng là một cặp trời cho, kẻ chết người sắp chết!”
Từng lời nói của anh như những lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng trái tim tôi, khiến tôi không sao thở nổi. Ngay đến bản thân Sabine cũng thấy sững sờ vì giọng điệu cay độc của anh và phải mất một lúc tôi mới lấy lại được tinh thần. Và tôi nhận ra rằng có gì đó không ổn. Anh Nash không bao giờ nói với tôi kiểu đấy, cho dù tôi có làm anh giận tới đâu, hay gây tổn thương cho anh đến thế nào đi nữa. Nash không phải là loại người như vậy.
“Đưa tay anh cho em.” Tôi chìa tay ra nhưng anh từ chối. Và khi thấy anh định lùi lại, tôi liền nhào tới phía trước, vừa kịp chộp được mấy ngón tay của anh.
Chúng lạnh như đá.
Ôi không! “Anh Nash!” - Tôi thảng thốt kêu lên, rồi quay sang nói với Sabine, tay vẫn giữ chặt lấy tay anh - “Anh ấy lại dùng trở lại.” Và tất cả là lỗi tại tôi. Một lần nữa.
Mục LụcNhãn: Best Seller, Kỳ Ảo, Nữ Thần Báo Tử, Quyền lực của bóng tối, Rachel Vincent, Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Văn Học Phương Tây
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
<< Trang chủ