Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict Tập 2 Chương 19
Tên Ebook: Giải Cứu Ngài Benedict
Bộ Sách: Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict (tập 2)
Tác Giả: Trenton LeeStewart
Thể Loại: Kỳ ảo, Huyền bí, Văn học phương Tây
Dịch giả: Diệu Hằng
Nhà xuất bản: Dân Trí
Đơn vị phát hành: AlphaBooks
Kích thước: 14x17cm
Hình thức bìa: Bìa mềm
Ngày xuất bản: 05/12/2012
Giá bìa: 119.000VND
Chụp + tách pic: Boom Boom Boom
Beta: Ha Huyen, Dorothy Phạm, Vũ Vũ, Phạm Huỳnh Uyên Khôi
Nguồn: daotieuvu.blogspot.comThế giới kỳ bí của Ngài Benedict Tập 2 - Trenton Lee Stewart |
Chương 19: Những người lính gác trên tháp cao
Số Hai đã hôn mê vì đói và kiệt sức. Lão Curtain không nhận ra cô cần bao nhiêu thức ăn, và cô cũng cố tình không nói cho lão biết mình cần thêm nữa, vì để thuyết phục lão cô sẽ phải giải thích lý do tại sao. Và không đời nào Số Hai tiết lộ rằng cô cần một lượng nguyên liệu khổng lồ để bù đắp cho việc ngủ ít, bởi vì gần như đêm nào cô cũng thức để tháo những cái đinh ốc trên còng tay của mình, giờ nối giờ, đêm nối đêm, khi tất cả mọi người đã yên giấc.
“Ngài Benedict cố gắng nhường cho chị thức ăn của ông,” Số Hai nói khi Reynie bón từng thìa súp lạnh vào miệng cô. Cô ho liên tục khiến phần lớn súp trào xuống cằm. “Nhưng cô không nhận. Ông ấy cũng chỉ có đủ ăn thôi. Cô lo ông giận dỗi vì cô từ chối nhận chỗ thức ăn đó. Cô hy vọng ông không còn giận nữa. Không biết ông còn giận không nhỉ?” Cô nhìn Reynie với ánh mắt lo lắng.
“Tất nhiên là không,” Reynie dỗ dành cô. “Ông không bao giờ giận cô đâu.”
Milligan bế Số Hai xuống một phòng ngủ dưới tầng trệt và để giúp cô bớt đau, ông đặt cô lên một cái giường bằng dây chão đã được Kate bọc chăn xung quanh. Da của cô đã mất đi sắc vàng nhạt thường thấy (giờ đây, trông nó nhợt nhạt như màu sáp dưới ánh đèn lồng); quần áo của cô nhăn nhúm và bẩn thỉu; và mái tóc ngắn màu đỏ của cô trông tả tơi như một tấm thảm cũ lởm chởm. Mặc dù đã ăn được chút ít, nhưng người phụ nữ đáng thương này vẫn trong cơn mê sảng. Điều duy nhất Milligan cảm thấy chắc chắn là cô đã trốn thoát khi những kẻ bắt giam cô ngủ quên. Khi được hỏi về nơi cô bị giữ làm tù nhân, Số Hai chỉ vẫy tay như đuổi ruồi và nói, “Ồ, mọi người biết đấy, trong một cái hang trên đảo.” Họ đã hỏi cô rất nhiều lần, và bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cô không nói gì đặc biệt cả, và sau một vài phút cô rơi vào giấc ngủ chập chờn.
“Hãy để mắt đến cô ấy,” Milligan nghiêm nghị nói. “Ta sẽ quay lại ngay.” Ông vỗ nhẹ vào đầu gối Số Hai và đi ra ngoài.
Constance nhìn theo. “Chú ấy có vẻ dữ tợn quá. Nhưng thật tốt khi Số Hai đã trốn thoát phải không nào? Và không phải chú đã nói cô ấy sẽ khỏe lên sao? Và bây giờ chúng ta biết ngài Benedict thực sự vẫn ổn, nên...” Cô bé quay sang các bạn mình, họ đang nhìn ra hướng khác. “Này, mọi người trông cũng dữ tợn lắm. Có chuyện gì vậy?”
Sau một lúc im lặng, Reynie nói, “Những kẻ canh gác Số Hai sẽ thức dậy và phát hiện chị ấy đã trốn thoát. Nếu chuyện đó chưa xảy ra thì nó sẽ đến vào sáng mai.”
“Có nghĩa là chúng sẽ đến tìm chị ấy,” Kate nói.
“Và tìm thấy chúng ta,” Sticky nói, cậu bắt đầu lau cặp kính của mình.
“Em hiểu rồi,” Constance nói, đù cô nhóc mong là mình chẳng hiểu gì. Cô bé nuốt khan đầy lo lắng. “Anh... anh chị có nghĩ bọn chúng sẽ đến đây tìm đầu tiên không?”
“Có thể không,” Reynie nói. “Những dấu chân duy nhất chúng ta tìm thấy là của ngài Benedict và Số Hai, nên những Gã Số Mười và lão Curtain hẳn đã bắt được họ ở nơi khác. Số Hai của chúng ta quay lại làng vì chị ấy biết có thức ăn ở đây - nhưng lão Curtain chắc chắn không biết. Nếu hắn biết họ đã ở đây, anh nghĩ chúng ta sẽ thấy những dấu vết của một cuộc tìm kiếm.”
Constance một lần nữa cảm thấy an toàn. “Nên những Gã Số Mười sẽ không biết nơi nào cần tìm đâu.”
“Dẫu vậy, chúng là những kẻ săn mồi tuyệt vời,” Kate nói.
Constance rên lên khe khẽ, và lấy hai tay ôm mặt.
Reynie cũng muốn làm thế. Tình cảnh của họ bây giờ thật trớ trêu. Cuộc đào tẩu của Số Hai làm tiêu tan cơ hội được giải cứu của chị ấy - và nó cũng khiến những người còn lại rơi vào nguy hiểm. Cho dù kế hoạch của Milligan như thế nào, thì giờ ông ấy cũng phải thay đổi nó để bảo vệ bọn trẻ. Hoặc cố gắng để bảo vệ chúng trong bất cứ trường hợp nào. Reynie rùng mình và chăm chú nhìn Sticky, cậu bạn đang cất khăn lau kính của mình.
“Đôi lúc tớ ước mình cũng mang kính,” Reynie nói.
“Cậu luôn có thể dùng kính của mình nếu cậu thích,” Sticky nói, hai đứa nhìn nhau và mỉm cười.
Milligan quay lại ngay và báo rằng ông đã nhanh chóng đi ngang qua ngôi làng để tìm kiếm “mặt trăng sinh đôi” nhưng không gặp may mắn. “Nên việc chúng ta sẽ làm là ở nguyên đây,” ông nói, âm điệu và biểu hiện của ông khẳng định họ sẽ không tranh luận thêm về điều này nữa. “Ta sẽ đi tìm cái hang đó. Các con ở yên đây. Phải luôn có một người ở bên Số Hai. Nếu cô ấy bình tĩnh lại một lần nữa, tìm hiểu xem cái hang ở đâu - hoặc “mặt trăng sinh đôi” ở đâu. Hãy tìm hiểu tất cả những gì các con có thể. Nếu sau vài tiếng ta không tự tìm được cái hang đó, ta sẽ quay lại kiểm tra các con.”
“Nếu bố tìm thấy cái hang thì sao?” Kate hỏi.
“Thì ta chắc chắn sẽ không quay lại trước buổi sáng. Nếu điều đó xảy ra, ta muốn các con đi về hướng rừng cây phía bên vịnh. Hãy đảm bảo rằng các con sẽ trốn trong rừng đến khi ánh mặt trời tắt hẳn. Nếu Số Hai đủ khỏe, hãy đưa cô ấy đi cùng các con; nếu không thì cứ để cô ấy lại đây và ta sẽ trông chừng. Ta biết các con không thích ý kiến này.” Milligan nói, nhìn biểu hiện lúng túng của bọn trẻ, “nhưng đó là điều các con phải làm. Số Hai cũng mong các con an toàn nhiều như ta vậy. Và trong bất kì trường hợp nào, đó là một yêu cầu.”
Nhiều hơn yêu cầu cho phép: chúng có thể dùng đèn xách, nhưng cần chụp đèn và đóng cửa lại để ánh sáng không thể lọt ra ngoài. Hơn thế, luôn phải để một người canh chừng bên ngoài - ông cũng đã chỉ cho chúng chỗ tốt nhất để quan sát - và bắn pháo sáng trong trường hợp có dấu hiệu nguy hiểm. Và nếu điều đó xảy ra thì chúng phải chạy khỏi chỗ ẩn nấp này ngay - không làm gì khác cả - và chốt cửa thật chặt cho đến khi Milligan trở lại.
“Chỗ trốn này không thể giữ những Gã Số Mười quá lâu, nhưng nó sẽ giữ chúng ở bên trong cho đến khi ta quay lại,” Milligan nói. “Đừng lo lắng, nếu các con giữ được tầm nhìn tốt, ta sẽ nhìn thấy ánh sáng báo hiệu ngay.”
“Ánh sáng đó sẽ không thu hút sự chú ý của chúng chứ?” Sticky hỏi.
“Nếu các con nhìn thấy những Gã Số Mười,” Milligan nói, “có nghĩa là chúng bất chấp tất cả để kiểm tra ngôi làng. Bằng cách này, ta sẽ biết các con gặp rắc rối.”
Ngay lúc này, bọn trẻ đã cảm thấy sợ hãi lắm rồi, nên dù Milligan đã cố nói rất nhẹ nhàng nhưng những lời ấy cũng khiến nỗi sợ trong chúng tăng dần lên. Khi ông ấy thình lình tắt đèn, tim bọn nhỏ đập loạn xạ lên, chúng loạng choạng tìm nhau trong bóng tối. Cánh cửa sổ bật mở, và bóng của Milligan xuất hiện trên nền ánh trăng.
“Ta muốn chỉ cho các con điểm quan sát,” Milligan nói, gật đầu ra hiệu cho chúng lại gần cửa sổ. Ông chỉ xuống con đường mòn hướng tây. Tòa nhà cao nhất nằm ở cuối làng, là một loại tháp gỗ có một cái thang gắn với bức tường bên ngoài. “Hai người trong các con sẽ lên trên đỉnh tòa tháp chứa thóc kia. Cấu trúc và cái mái của nó còn khá chắc chắn. Nếu mấy đứa cẩn thận, các con sẽ an toàn tuyệt đối.”
Ngay lập tức, Kate tình nguyện đi. Reynie nói cậu muốn đi cùng cô bạn.
“Chúng ta sẽ luân phiên,” Constance nói. “Sticky và em có thể trông một ca khoảng hai tiếng.”
Sticky nhìn cô bé chăm chú, sau đó, nói chậm rãi và máy móc như một con rô bốt, “Ừ, đúng, đó là một ý hay, Constance.” Thật khó khăn với cậu khi nói ra những điều như vậy. Từ mặt đất đến nóc thùng chứa cao khủng khiếp và chỗ đó hết sức lộ liễu.
“Đó thực sự là một ý kiến hay. Các con sẽ thích thú quan sát những khung cảnh mới mẻ cho mà xem.” Milligan đóng cánh cửa sổ lại và thắp ngọn đèn xách tay lên, sau đó quỳ xuống và tập hợp bọn trẻ lại gẩn ông. “Nghe này, tất cả các con, mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Hãy dũng cảm và kiên định, và chúng ta sẽ vượt qua nó. Bằng cách nào đó ta sẽ tìm thấy ngài Benedict. Vào sáng mai các con sẽ tránh xa khỏi nguy hiểm, và vào tối mai tất cả chúng ta sẽ được ở bên nhau - cả ngài Benedict và Số Hai - đều an toàn và khỏe mạnh. Được không nào?”
Bọn trẻ gật đầu, cùng chúc mọi người đều may mắn. Sau đó, Kate và Reynie theo Milligan ra khỏi nhà đi xuống đường làng. Đằng sau họ, mặt trăng tròn lén nhìn từ sau dãy núi xa, khi trèo thang lên nóc tháp chứa thóc, họ có thể nhìn thấy hơn nửa vầng trăng.
“Ta sẽ kiểm tra những đám cây này để chắc chắn không có kẻ nào ẩn nấp,” Milligan nói, ra dấu về phía hàng cây đổ bóng chạy dọc theo ngôi làng về hướng tây. “Các con sẽ không cần trông chừng chúng nữa. Hãy quan sát bãi đất trống kéo dài ở hướng bắc, giữa những cái cây đổ và rừng cây bụi. Bất cứ ai đến từ hướng đó đều đi ngang qua tầm nhìn này.” Ông quay lại và chỉ cho chúng. “Ở hướng nam cũng vậy, bãi cỏ mở rộng kia, thấy không? Nếu có ai đến, các con có thể quan sát chúng từ xa. Chỉ bỏ lại dãy núi thôi,” Milligan nói, ra hiệu về hướng ngọn núi ở giữa lờ mờ phía trên chúng, “không có gì che phủ những con dốc thoai thoải của nó. Sẽ không có ai bất ngờ đi xuống từ hướng này cả.”
“Thế còn đường hầm?” Kate hỏi. “Nếu chúng đi xuyên núi trước bọn con, thì làm sao chúng con phát hiện được ạ?.”
“Họ sẽ không làm vậy đâu,” Milligan quả quyết với cô bé. “Tình trạng của Số Hai không thể đi quá xa hoặc quá nhanh được - mặt khác chúng ta đã phát hiện cô ấy ở đây. Nên nhiều khả năng, phía bên này sẽ là nơi chúng bắt đầu tìm kiếm.”
Đó là điều Milligan phán đoán. Tuy vậy, Reynie vẫn lo lắng chăm chú quan sát những lỗ tối trên triền đá. Việc này chẳng ích gì nhưng chỉ cần tưởng tượng có thứ gì đang lòi ra từ khoảng đen đó đã khiến cậu rùng mình rồi. Bây giờ không phải thời điểm tuyệt vời cho trí tưởng tượng phong phú chút nào.
Milligan đặt một bàn tay lên vai Reynie. “Để chắc chắn ta sẽ đặt bẫy treo,” ông nói, “nhưng đó là con đường chạy trốn của mấy đứa. Đường hầm là cách nhanh nhất để sang phía bên kia. Phải không nào? Bây giờ để ta chỉ cho các con cách báo hiệu.” Milligan lấy ra một khẩu pháo sáng từ túi áo của ông. Nó cỡ bằng một khẩu súng phun nước và dễ dàng hoạt động. “Mở chốt an toàn ở đây, chĩa lên trời, kéo cò. Được chưa? Ta sẽ trông thấy pháo hiệu mà đến ngay.”
Milligan hôn lên trán Kate và xoa đầu Reynie. Sau đó, ông nắm lấy tay vịn của cái thang và trượt xuống mặt đất - giống như Kate từng làm từ trên nóc kho thóc vài ngày trước. Có thật mới chỉ vài ngày trước không? Reynie nghĩ. Nó giống như từ kiếp trước vậy.
Milligan nhanh chóng biến mất trong rừng cây, Reynie và Kate nghiêm túc thực hiện công việc của chúng. Chúng đứng quay lưng vào nhau chính giữa nóc tháp. Reynie quan sát hướng nam trên cánh đồng cỏ; Kate nhìn về hướng bắc phía bãi đất mở rộng bên kia vạt rừng. Mặt trăng mọc ngày càng đầy đặn trên đỉnh núi, nhấn chìm mọi vật trong ánh sáng ma quái.
“Đó, ông ấy kìa,”. Sau một lúc, Kate thì thầm. Reynie quay lại quan sát một cái bóng nhanh như tên bắn ngang qua bãi đất mở ở bìa rừng phía xa. Bỗng nhiên, cái bóng dừng lại và vẫy về hướng chúng với những cái vung tay chậm rãi và rộng mở. Kate ra hiệu đáp lại. Từ đẳng xa, Milligan chỉ nhỏ như một con côn trùng, và ông ngày càng nhỏ dần khi quay đi, chạy xa hơn về hướng bắc. Chẳng mấy chốc, ông biến mất trong bụi cây.
Hai đứa nhìn nhau nhưng chẳng nói gì. Cả hai đều cảm nhận rõ nhiệm vụ của chúng quan trọng như thế nào. Reynie quan sát phía nam. Kate quan sát phía bắc. Hòn đảo đường như tĩnh lặng kỳ lạ. Cành cây không hề lay động, cũng không có cả đến những luồng gió nhẹ yếu ớt nhất. Như thể gió đã kiệt sức vào ban ngày và cần nghỉ ngơi thật nhiều vào ban đêm. Ba mươi phút, rồi một tiếng trôi qua. Trong không khí im lặng đầy căng thẳng, hai lính gác trẻ tuổi đau đáu nhìn về hướng khung cảnh ngập tràn ánh trăng đằng xa, đấu tranh với hy vọng rằng những điều chúng đang tìm kiếm sẽ không xuất hiện.
***
Hai giờ sau Constance đi xuống con đường mòn của làng dẫn ra tháp canh. Kate khá lo lắng, và cô thì thầm với Reynie rằng cô nghĩ Constance còn quá nhỏ và vụng về để trèo lên đây, cô nhóc cũng dễ bị xao lãng. Sẽ ra sao nếu cô bé không tập trung? Nhưng Reynie lại cho rằng nếu Constance đã tự giao phó công việc cho mình, thì họ có thể tin tưởng cô bé. Bên cạnh đó, có cái gì làm xao lãng cô nhóc trên nóc tháp chứa này chứ?
“Nếu cậu đã nói vậy,” Kate đáp, cô thường làm theo ý kiến của Reynie, “nhưng tớ sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu giúp cô bé lên đây và cho cô nhóc một ranh giới an toàn. Cậu có thể quan sát hộ tớ không?”
Vào những phút sau đó, Reynie vừa lo lắng nhìn hướng nam, hướng bắc, rồi lại hướng nam. Cậu sợ hãi quan sát hai phía, lần nào cũng chỉ hơn một giây, và khi Constance trèo đến đầu cái thang, cô bé nhìn thấy Reynie đang có một bài tập lưng hừng hực khí thế.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Constance nói. “Trông anh thật lố bịch!”
Trong khi Reynie giải thích, Kate lấy cuộn dây thừng của mình ra và vòng quanh thắt lưng cô gái nhỏ, buộc nó vào đầu cầu thang, nhờ đó cô bé sẽ không thể ngã quá một bước chân. Hai cô bé đã tranh cãi về sự phòng bị này khi ở dưới đất, và Constance đã không thể đưa thêm bất kỳ lý do nào ngoài việc cho rằng sợi dây thừng sẽ làm mình khó chịu. Reynie vẫn tiếp tục nhìn trước rồi sau, sau rồi trước. Cậu thấy yên tâm hơn khi Constance chính thức nhận nhiệm vụ của Kate và cậu có thể tập trung quan sát đồng cỏ. Kate đã đi vào tìm Sticky và đang ở phía sau với Số Hai.
“Không thay đổi à?” Reynie hỏi Constance. Hai đứa đang đứng quay lưng vào nhau.
“Chị ấy mở to mắt và cầu xin em quay lại công việc của mình.” Constance nói. “Em đã bảo em thích việc chị đang làm hơn, em luôn nói thế mà. Chị ấy thở dài và đi vào để chợp mắt.”
Rất lâu sau đến lượt Sticky trèo lên thang. Reynie không quan sát đồng cỏ nữa mà trao khẩu súng pháo hiệu cho Sticky (chỉ có việc này cậu không thể tin tưởng giao trách nhiệm giữ súng cho Constance được) và thuật lại hướng dẫn của Milligan. Sticky gật đầu và nhận nhiệm vụ của Reynie, khoanh tay trước ngực để giữ cho mình không chạm vào cái kính. Giờ không phải lúc để lau chúng, cho dù có ham muốn mãnh liệt đến đâu.
Reynie chúc họ may mắn và đi xuống thang. Cậu đi chầm chậm trên con đường dẫn về chỗ trú ẩn, chăm chú quan sát xung quanh để kịp phát hiện nếu có bất kì động tĩnh nào. Nhưng chẳng có gì cả, có thể cậu không thấy được vì đã tập trung rất lâu vào nhiệm vụ. Hai tiếng đứng yên quan sát khiến cậu kiệt sức, đặc biệt vào cuối một ngày dài và mệt mỏi như thế này - và Reynie khá chắc chắn đây quả là ngày dài nhất, mệt mỏi nhất trong đời mình. Từ bình minh đến chạng vạng tối chúng đã đi thăm thư viện của bảo tàng, chạy trốn khỏi cảnh sát, đối mặt với những Gã Số Mười, qua mặt Risker và bay đến hòn đảo này, nơi khó khăn và nguy hiểm chỉ tăng lên mà không hể giảm đi. Reynie biết chắc rằng vào lúc này, những Gã Số Mười đang lảng vảng trên đảo, tìm kiếm Số Hai, nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi và hoa mắt, cậu chưa từng bị như vậy khi mệt. Reynie cho đây là dấu hiệu của tình trạng kiệt sức.
Kate quan sát cậu và bảo cậu lên gác cùng một cái đèn xách tay. “Lấy một cái chăn và nằm nghỉ đi. Tớ sẽ gọi cậu dậy nếu có chuyện xảy ra. Nói thật chứ, Reynie, trông cậu như một cái xác di động ấy!”
Reynie không thể cãi lại. Cậu hầu như không thể đi lên cầu thang. Trong trạng thái lơ mơ, cậu lấy một cái chăn từ tủ ra và lảo đảo bước vào phòng ngủ. Một phần não bộ cảnh báo cậu cần tiết kiệm pin nên cậu tắt đèn xách tay và mở cửa sổ để ánh trăng tràn vào. Sau đó, cậu ném tấm chăn lên chiếc giường dây thừng kiểu cổ và ngã vào nó. Vài đoạn dây và nút thắt đã bị mất nên chiếc giường lún xuống một cách đáng thương - cậu sẽ không “ngủ say”, như người lớn vẫn nói - nhưng Reynie không thể không cẩn thận. Dù ngủ say hay chập chờn, cậu cũng có thể ngủ trên một cái xe lửa hỏng nặng. Cậu có thể ngủ xuyên qua cơn bão.
Cậu có thể ngủ dù Constance la hét bên tai, và đó chính là điều cậu đã làm.
Mục LụcNhãn: Giải Cứu Ngài Benedict, Huyền Bí, Kỳ Ảo, Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict, Trenton Lee Stewart, Văn học phương Tây
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
<< Trang chủ