Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

LÒNG KIÊU HÃNH CỦA ĐÀN BÀ

Chỉ vài phút nữa, tôi sẽ phải gặp tình cờ Hùng trong một cuộc hẹn được sắp đặt từ trước - không phải cho riêng chúng tôi. Thật nực cười. Tôi thấy bối rối. Gặp lại một người đã lấy đi của mình tất cả mà không hề ngoảnh đầu lại một lần trong suốt ngần ấy năm. Tôi đã cố không nhắc về Hùng, không than vãn và không khóc lóc.
Tôi cố để làm được cái gì đó cho có chút danh lợi và tiền bạc, ừm, vấn đề tiền bạc, và cười nói như một kẻ mất trí. Tôi tưởng mình có thể sống được một mình không có anh bên cạnh đã là siêu lắm. Nhưng bây giờ, khi sắp phải đối diện với anh, tôi lại cảm thấy mình bối rối.

Bằng một cách ngạo mạn, tôi tô loại son đắt tiền sau khi đã trang điểm kĩ lưỡng và xịt loại nước hoa hàng hiệu lên người, với cả trang sức có giá trị và đôi giày cao gót lênh khênh. Tôi nghĩ mình có quyền đặt mình ở vị thế cao hơn. Cố duỗi thẳng chân một cách kiêu kì trong vẻ là lượt của chiếc váy ren sang trọng, tôi bước vào phòng họp, nơi tôi biết Hùng đang ở đó chờ tôi hoặc đang ở đó để cho tôi chờ được gặp. Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng để nhoẻn miệng cười kiêu ngạo, coi Hùng như người không quen biết. Tôi cảm thấy hả hê khi tưởng tượng rằng Hùng sẽ bất ngờ và thất vọng khi thấy tôi hờ hững với anh. Hùng ngồi đó, bé nhỏ trong vai trò của một trợ lý trưởng phòng. Anh khoanh tay trước ngực, không quay lại nhìn tôi mà có vẻ tránh né khi nhìn về phía trước. Nụ cười tự mãn trên môi tôi bỗng nhạt thếch và trở nên gượng gạo. Cơn lạnh buốt chạy dọc khắp thân thể. Tim tôi nhói đau. Các cơ mặt cứng lại, không cử động theo ý mình. Vậy là tôi đã thất bại hoàn toàn. Tôi thấy mình thực sự thất bại.

LÒNG KIÊU HÃNH CỦA ĐÀN BÀ


Nếu Hùng ở đó, hợm hĩnh trong vai trò đối tác dửng dưng. Hoặc, anh trong vẻ giả tạo hối lỗi, tôi đã thấy đắc thắng. Chiếc áo sơ mi cũ hơi nhàu nhĩ và đôi giày da bám bụi khiến tôi chưng hửng. Ở anh là sự lịch sự và kiểu cách gượng gạo. Tôi thấy xót xa. Rốt cuộc, tôi đắp lên mình những thứ này để thấy người đàn ông từng phản bội mình ân hận khi nghĩ đến vai trò của anh ta trong cuộc đời tôi nhưng tất cả mọi thứ lại thừa thãi. Tôi thấy xót xa khi nhìn anh trong bộ dạng đó. Bận rộn, khô khan trong cảm xúc và không được ai quan tâm chăm lo. Tôi muốn biết cuộc sống hiện tại của anh như thế nào, bây giờ và kể từ lúc anh bỏ tôi đi. Vậy là tôi vẫn quan tâm đến anh. Và, tôi thất bại trong tính toán có thể làm anh tổn thương ít nhiều của mình. Tôi thấy mình đáng thương khi cố tỏ ra rằng mình đang có một người đàn ông bên cạnh, chăm lo hạnh phúc bằng chiếc nhẫn vàng nơi áp út mà tôi tự mua - chỉ một chiếc - ở tiệm cầm đồ nào đó mà tôi không nhớ tên.

Rốt cuộc, tôi cũng chỉ đứng ở vai trò bị động trong vụ thương thảo hợp đồng, nép sau thói quen nghiệp vụ mà mất đi sự linh hoạt. Không có gì kinh ngạc, phía đối tác - phía Hùng, vẫn chấp nhận mọi yêu cầu mà phía công ty tôi đưa ra, không yêu cầu một điều gì. Nhưng tôi có cảm giác là mình đã không hiểu chính ngôn ngữ của mình. Không liếc nhìn Hùng lấy một cái nhưng tôi lại hướng về phía anh. Suốt buổi, trong đầu tôi chỉ nghĩ, liệu Hùng có đang nhìn tôi không, Hùng đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào. Hùng vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng như những năm về trước – khi anh còn thề thốt những lời yêu đương trong vòng tay tôi. Nụ cười anh lịch sự và hiền lành đến đáng sợ. Đáng sợ bởi vì tôi không biết đâu mới là con người thật của anh. Thiên thần hay là quỷ dữ? Tôi cảm thấy mặt mình trắng bệch ra, tái nhợt nhạt như người sắp chết đuối. Tôi khổ sở với cái suy nghĩ anh không hề thương nhớ hay nghĩ gì về tôi, dù tôi đã cố gắng chấp nhận điều đó rất lâu về trước – lâu như từ tận kiếp trước vậy.

Như có sự sắp đặt đáng khiển trách của duyên số, tôi và anh bị bỏ lại ngồi với nhau, chỉ có riêng hai người. Xoắn chặt hai tay đẫm mồ hôi vào nhau, tôi hỏi một cách máy móc

- Anh sống thế nào? - Giọng tôi khô khốc vang lên

Ngả người ra chiếc ghế phía sau, anh rút một điếu thuốc, bật diêm châm kiểu cách với động tác vẩy que diêm tắt một cách thừa thãi. Hùng rít sâu một hơi, khói thuốc xám đặc bay lên trước đôi mắt hun hút sâu, hàng mi dài mà tôi đang cố tránh né để nhìn vào, vẫn cứ chăm chăm nhìn vào nó một cách hiếu thắng. Bằng cách đó, tôi nghĩ mình đang tỏ ra mạnh mẽ, kiêu ngạo hơn khi gồng mình thể hiện ra là tôi không có cảm xúc gì với anh cả

- Em muốn anh sống thế nào?

Giọng anh nhẹ nhàng, thanh thoát, vẫn y như cái lúc xưa khi hai đứa dựa đầu vào vai nhau và anh hát tôi nghe, hứa hẹn những điều sến đến sởn gai ốc

- Không có lý do gì để em không mong anh sống tốt trong khi cuộc sống của em bây giờ hơn cả tốt - giọng tôi the thé chói tai.

Giấu hai tay dưới gầm bàn, tôi xoay xoay chiếc nhẫn - quá lỏng lẻo - vốn không phải của mình. Rồi tôi đặt lại lên bàn, hướng mặt chiếc nhẫn về phía Hùng, gây sự chú ý. Anh liếc nhìn thoáng qua, làm như không để ý, rít một hơi thuốc thật sâu trước khi phả ra một cách điềm tĩnh:

- Mỗi chúng ta phải chịu trách nhiệm về những gì chúng ta nhận lấy trong cuộc đời thôi. Đôi khi là cả một phần trong những gì mà người khác nhận lấy nữa. Chúng ta không có quyền phán xét số phận

Tôi bật cười trước giọng nói trầm ấm đã bắt đầu có dấu vết của sự từng trải trong anh. Tôi cao giọng, những chữ nghĩa trơn tuột một cách rành mạch không cảm xúc

- Như cái cách anh phản bội em, cũng là một phần mà số phận nhúng tay vào sắp đặt ư? Hay ho thật đấy khi mà anh nói đó là việc không thể làm khác được. Anh đùa giỡn với tình cảm của em như đánh một ván bài mà chỉ có em là người phải trả giá, như thể em mắc nợ anh từ kiếp trước và em đáng bị như thế. Anh say đắm và nồng nhiệt rồi vứt bỏ mọi thứ như ném một que diêm đã tàn lụi bởi vì anh chán ngán. Anh lừa dối bằng lời nói và chính những hành động của anh. Anh dành cho em tất cả những gì mình có, rồi cuốn gói của em tất cả mang đi, chẳng để lại gì, ngoài tuổi tác em cứ già nua dần. - tôi xoay xoay chiếc nhẫn cưới giả mạo - Em đã luôn cầu nguyện để anh sống tốt và đừng bao giờ hối tiếc về việc đã phản bội em. - giọng tôi cao dần, cố tỏ ra bao dung một cách cay nghiệt.



Hùng chăm chú nhìn tôi, anh không hề tỏ ra khó chịu. Ánh mắt anh vẫn một nửa lạnh lùng, nửa kia thì dịu dàng, không khác gì lúc xưa. Dụi điếu thuốc vào trong cái gạt tàn bằng động tác chân phương, anh đưa tay lên gạt sợi tóc lòa xòa không được chải chuốt cẩn thận. Tôi mím môi, nuốt nước bọt chờ đợi phản ứng của anh. Anh sẽ nổi giận, sẽ nhìn thẳng vào mặt tôi và lớn tiếng. Anh biết cách quay ra đổ lỗi cho người khác. Nhưng trái với anh của ngày xưa, anh điềm tĩnh, nhẹ nhàng khác tôi tưởng:

- Em đã dùng chuẩn mực đạo đức trong con người em để phán xét mọi thứ quá lâu rồi. Em đã dùng những chuẩn mực đạo đức trong lý thuyết, trong những bản tình ca để phán xét anh. Ừ, anh là một thằng khốn nạn, anh là một thằng đểu cáng, anh bỏ chạy khi đáng lẽ anh phải ở bên em. Anh biết, anh tồi tệ. Nhưng, cuộc sống có nhiều thứ thực tiễn mà không phải chỉ có chuẩn mực đạo đức là đánh giá được. Anh không muốn nói, nhưng ở trong trái tim anh, thì em không còn đứng ở vị trí quan tòa được nữa. Em cũng sẽ thành tội phạm hay ít nhất là tòng phạm để anh trở thành thủ phạm gây ra nỗi đau cho nạn nhân, không ai khác chính là em – người duy nhất mà cuộc đời anh đã yêu – Giọng anh nhanh dần

- Giả tạo – Tôi thốt ra không kiềm chế được – Yêu? – Tôi khoát tay – Người duy nhất mà cuộc đời anh đã yêu ư? Anh không biết em đã cầu xin trời đất để anh quay trở về, cầm dao vào đâm thẳng một nhát vào tim em như thế nào đâu. Điều ấy dễ chịu hơn nhiều so với vết thương lòng mà anh đã gây ra cho em – Tôi cố kiềm chế để không khóc. Những ngón tay trắng bợt ra khi tôi cố đan chặt chúng vào nhau

- Vậy còn em? Em đã yêu anh hết lòng chưa? Ừm, có lẽ em nghĩ, anh không có quyền để chất vất em về thứ cảm xúc cao quý mà em đã có, đã dành cho anh, theo cái cách em nói rằng đã yêu bằng tất cả trái tim mình. Nhưng em, em đã yêu anh hết lòng hay chưa?

Hùng châm thuốc hút. Anh nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Tôi đã yêu anh hết lòng hay chưa ư? Lồng ngực tôi nhức nhối tức giận và đau đớn. – Chúng mình giận hờn nhau và anh say nắng trước người con gái khác. Trách nhiệm quàng lên trên đầu anh. Tất cả mọi tội lỗi đều dồn cả lên anh. Anh thành một kẻ đốn mạt và phụ tình. Nhưng còn em, trong thời điểm đó, em đã làm gì, với tư cách là một người yêu anh bằng tất cả những gì em có? Hùng búng búng tàn thuốc. Tôi thấy mắt mình mờ đi, toàn thân mệt lả. Tôi không biết vì sao, chúng tôi ở đây cho cuộc đối thoại này. Để thêm đau đớn hay là đau đớn thêm một lần cuối rồi chấm dứt tất cả mọi nỗi đau đã gây ra cho nhau. Hùng đẩy ly nước về phía tôi, anh chậm rãi, khoan thai phả hơi thuốc. Ánh mắt anh nhìn tôi tỏ vẻ chút lo lắng lịch sự như sợ tôi sẽ chết ngay ở đây, trước mặt anh – một người không hề can hệ gì đến tôi mà vô cớ sẽ gặp phiền toái. Tôi lúng túng, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi đặt xuống. Tôi cảm thấy tay mình đang run lên, cầm không vững.

- Em đã rũ bỏ anh bằng những lời lẽ êm đẹp vào cao thượng. Em đã viết những điều đó trong email gửi anh bằng sự tỉnh táo, phải vậy không? Em nói, em không cần có một người đàn ông như anh ở bên cạnh và rằng anh không hề xứng đáng. Em cao thượng một cách tàn ác. Đáng lẽ, em cũng có thể la hét, gào thét về phía anh. Em cũng có thể tỏ ra yếu đuối và ủy mị. Nhưng lòng kiêu hãnh của em – phải, chính là lòng kiêu hãnh của em đã không cho phép em hạ mình trước anh – để cho anh biết rằng em yêu anh, em cần anh bên cạnh và em đang sợ hãi, em muốn được anh chở che, gần lại. Tự em đã kết thúc tất cả.

Hùng dõi thẳng ánh mắt vào tôi chất vấn. Tôi thấy mình sắp ngất đến nơi. Toàn thân tôi rũ ra không còn sức sống. Tôi mím chặt môi, giọng bắt đầu run rẩy:

- Còn cô ấy… cô gái ấy. Cô ấy cướp mất anh hay tự anh đã ra đi để tình yêu chúng mình tàn lụi? – Tôi chất vấn, hỏi một cách ngu ngốc

- Lòng kiêu hãnh đã giết chết tình yêu của chúng ta chứ không phải tình yêu đó không đủ lớn, em có hiểu không? Em đã phạm tội lỗi đó. Em đã không hề giữ anh lại. Em không cho anh thấy rằng em cần anh hay không thể thiếu anh. Ừm, vẫn là vì cái lòng kiêu hãnh trong chuẩn mực đạo đức đó. Còn cô gái ấy, cô ấy làm đủ mọi cách, kể cả là những thủ đoạn chỉ để anh biết rằng cô ấy yêu anh. Đàn ông cũng có quyền để thấy mình yếu mềm và khao khát được yêu một cách cuồng nhiệt như thế. Anh đã tự hỏi rằng liệu mình có quan trọng với em hay không? Câu trả lời đã là không. Cho đến khi, anh hỏi em, nếu như một người thứ ba xen ngang vào chuyện tình cảm của mình thì em sẽ làm thế nào? Câu trả lời của em đã chấm dứt tất cả, em nói rằng em sẽ buông tay một cách không hề dè dặt. Vậy thì đau khổ cũng đâu có ý nghĩa gì khi em không hề dùng nó làm vũ khí để đấu tranh, giành lại lấy hạnh phúc của mình?

- Anh, anh có yêu cô ta không?

Tôi khổ sở trong lời buộc tội của Hùng. Tôi thấy cơ thể mình nặng trĩu trong từng cử động. Thực ra, tôi muốn hỏi Hùng còn yêu tôi không nhưng lòng tự ái đã không cho phép tôi làm thế. Hùng dụi điếu thuốc xuống một cách gọn gàng. Anh chăm chú vào từng cử động nơi bàn tay mình, bàn tay không hề đeo nhẫn. Anh chậm rãi phủi tàn thuốc vương trên tập tài liệu bằng chiếc khăn giấy. Anh điềm tĩnh và bình thản tới mức tôi nghĩ anh không hề có ý định trả lời tôi. Anh thậm chí còn bẻ lại cho phẳng phiu cái cổ áo vốn dĩ vẫn ở vị trí đúng của nó và chỉnh lại hàng cúc áo thẳng tắp cho xô lệch, rồi thẳng hàng trở lại.

- Em từng nói rằng đối với một người phụ nữ, không được yêu nữa đáng sợ hơn việc không được yêu. Không được yêu có thể do duyên số. Nhưng không được yêu nữa, đó là sự thất bại và tổn thương khủng khiếp, giống như một sự xúc phạm. Anh vẫn nhớ điều đó

Duỗi thẳng chân và vặn vẹo để đổi lại tư thế, tôi cử động một cách thừa thãi vì bối rối. Rõ ràng, những lời Hùng nói đang là mũi dao chĩa vào tôi nhưng tôi không có cách nào kháng cự được. Sau ngần ấy lâu, tôi vẫn bị người mình yêu tấn công để thua đến mức thảm hại. Tôi cố ngước mắt lên trên để kiềm cho nước mắt đừng chảy xuống mặc dù tôi không tin là mình có thể khóc được. Tôi không cho phép mình khóc khi yếu mềm vì những điều tương tự như thế này. Dù là trước kia, tôi có thể dễ dàng sà vào vòng tay Hùng, khóc thút thít hờn giận vì những lý do vớ vẩn.



Vuốt quần áo phẳng phiu thêm một lần nữa, Hùng hướng mũi chân về phía cửa. Tôi bị động, ngồi trong tư thế rã rời, sắp bị đẩy gục hẳn xuống. Anh quay về phía tôi, nhìn thẳng vào gương mặt đang tái mét dưới lớp son phấn mà tôi cố tô vẽ hồi sáng. Anh khoanh hai tay trước ngực, lại cười một cách lịch sự, nửa lạnh lùng, nửa dịu dàng – vẫn như lúc xưa, không hề thay đổi như những kỉ niệm đang sống dậy trong tôi từng ngày.

- Em đang sống hạnh phúc, hơn cả tốt mà, đúng không? – Hùng dướn người, như có ý chỉ về chiếc nhẫn cưới giả của tôi – Anh thật lòng mong em hạnh phúc như thế. Bên một người đàn ông đủ bé nhỏ để có thể yêu cả cái bản ngã và lòng kiêu hãnh lớn lao trong em. – Hùng lại mỉm cười

Mặc tôi chết sững với đủ những suy nghĩ, dằn vặt và kỉ niệm lẫn những đau đớn cô đơn vì anh mà tôi vẫn chưa trao cho bất kì một người nào đến sau. Anh nhanh nhẹn cầm tập tài liệu lên, sẵn sàng cho một sự ly biệt dễ dàng.

- Rất vui được gặp lại khi thấy em hạnh phúc và thành đạt – Hùng lại nhìn xuống ngón áp út tôi, nơi chiếc nhẫn mặt đá đang lấp lánh một cách yếu ớt, tẻ nhạt

Hùng đứng hẳn lên, tiến dần về phía cửa. Tôi dần cúi mình, gục hẳn xuống bàn khi nghe thấy tiếng cửa mở ra khô khốc. Thế là hết, đã tan tành tất cả. Những tro tàn không thể sống lại nguyên thực thể của nó dưới ngọn lửa đã từ lâu lụi tắt. Hùng sẽ đi, như một lần nào đó anh đã bỏ đi khi tôi không hề níu giữ. Anh sẽ bỏ tôi lại như những tàn thuốc lá đã cháy hết những đam mê. Tôi thấy tim mình quặn lên đau nhói.

- À quên – Tôi nghe thấy mình vang lên phía sau – Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Anh vẫn đủ can đảm để nói ra điều đó – dù đó có phải là điều em muốn biết hay không. Anh vẫn luôn còn yêu em. – Giọng anh chân thành, gần như xúc động và luyến tiếc

Tôi nghe bước chân anh ra khỏi phòng và cánh cửa đóng lại. Rốt cuộc, tôi đang ở đây để làm những điều gì? Tôi không hiểu. Tôi chỉ nghe thấy mình rút chiếc nhẫn tuột ra khỏi tay mình rơi xuống đất mà không hề nhặt lại. Sau đó, tôi đứng lên và bước nhanh về phía cửa. Dù kiêu hãnh đến đâu, tôi cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối

Nhãn: , , ,

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

<< Trang chủ