Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict Tập 2 Chương 8
Tên Ebook: Giải Cứu Ngài Benedict
Bộ Sách: Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict (tập 2)
Tác Giả: Trenton LeeStewart
Thể Loại: Kỳ ảo, Huyền bí, Văn học phương Tây
Dịch giả: Diệu Hằng
Nhà xuất bản: Dân Trí
Đơn vị phát hành: AlphaBooks
Kích thước: 14x17cm
Hình thức bìa: Bìa mềm
Ngày xuất bản: 05/12/2012
Giá bìa: 119.000VND
Chụp + tách pic: Boom Boom Boom
Beta: Ha Huyen, Dorothy Phạm, Vũ Vũ, Phạm Huỳnh Uyên Khôi
Nguồn: daotieuvu.blogspot.comThế giới kỳ bí của Ngài Benedict Tập 2 - Trenton Lee Stewart |
Chương 8: Vai trò quan trọng của thời tiết
Nhiều giờ chậm chạp lết qua trong khi lũ trẻ đợi thuyền trưởng Noland. Ngoại trừ một lần ngắn ngủi khi Đạn Thần Công nghĩ là an toàn để cho phép chúng lên boong tàu (trời đang mưa và các ông chủ công ty đều ở cả bên dưới), chúng tiêu hết toàn bộ thời gian giam mình trong căn phòng chật chội tù túng. Khi chúng xuất hiện trên boong tàu thì suốt thời gian đó cả bọn buộc phải giữ một tấm vải nhựa che đầu để tránh mưa, thế cũng coi như là một trò tiêu khiển vui vẻ rồi. Ít nhất nó không kéo dài lâu: đủ thời gian để Constance sáng tác một bài thơ than thở về những con ễnh ương và lợn thiến (bằng cách đó cô nhóc con ám chỉ những kẻ cô buộc tội là làm chật chỗ); thời gian đủ cho lũ con trai quan sát một đêm ẩm ướt rét mướt có thể khốn khổ hơn biết bao nhiêu với sự bầu bạn của thơ ca trong tâm trạng kinh khiếp như thế; và thời gian đủ cho Kate gọi Madge từ tháp chỉ huy xuống rồi lén mang nó xuống ca bin của Đạn Thần Công (theo như anh chàng Đạn Thần Công phóng khoáng khăng khăng đề nghị, vì ca bin của bọn trẻ đã quá chật rồi) - nhưng tất cả chuyện này cũng chẳng mất tới năm phút. Sau khi bọn trẻ rút lui xuống dưới boong, thì chẳng còn việc gì làm ngoại trừ chờ đợi.
Constance cuối cùng đã từ bỏ và lơ mơ ngủ, trong khi ở chiếc giường phía trên, Sticky ngồi chân thả đung đưa bên mép giường, thỉnh thoảng xoa xoa cái đầu trọc (nó đã bắt đầu cảm giác ram ráp với mái tóc mới mọc lởm chởm) và đang trình bày giải thích - khá lớn tiếng và dài dòng - về những con tàu lớn hiện đại vượt dại dương. Ban đầu Sticky giới hạn bài diễn thuyết của mình trong những điều cậu đọc được trên báo về Đường Tắt, nhưng khi đã cạn kiệt đề tài đó cậu ta liền mở rộng nó ra bao quát tất tần tật mọi thứ về hàng hải.
Reynie thì nằm ở cái giường trên nóc bên kia, chống một khuỷu tay, suy ngẫm về những cách tân cấu trúc thì ít mà nghĩ về xu hướng khoe khoang gần đây của thằng bạn thì nhiều. Sticky đã từng có thời không chịu nổi bị nhìn ngó hay bị lắng nghe. Bây giờ dường như ngược lại thì đúng hơn, hậu quả là có hơi mệt mỏi hơn một chút. Ngay cả một người có bản tính tò mò như Reynie cũng không thích nghe những bài thuyết giảng giời ơi đất hỡi mà mình không yêu cầu. Reynie ngáp dài và duỗi người - rồi liếc xuống Kate thắc mắc làm sau cô bạn chịu đựng nổi. Kate tốt bụng, nhưng cô ấy cũng đã bị giam chân hàng giờ đồng hồ rồi. Cô bạn đang ngồi khoanh chân trên sàn (trong một tư thế mà hầu hết mọi người sẽ thấy hết sức khổ sở), kiểm tra các vật dụng trong giỏ để chắc chắn chúng đều được an toàn nguyên vẹn. Theo như Reynie đếm thì cô bạn đã làm chuyện này đến năm lần rồi, và cậu ngờ ngợ là cô bạn mình đang xúc phạm bài diễn văn của Sticky bằng cách phớt lờ nó.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đó, bài diễn thuyết kia đột ngột khép lại ngoài mong đợi, và Sticky - miệng lẩm bẩm gì đó không rõ về việc nghỉ ngơi một chút - rồi xoay mặt đối diện với vách tường. Mặt cậu ta đang đỏ bừng vì ngượng, chắc vì vừa mới ngẫm ra cậu đã nói lâu thế nào và nghe hẳn là có vẻ khoa trương đến mức nào.
Sticky chắc đã nhận ra thái độ như thế sẽ làm người khác khó chịu, và quả thật nó khác xa so với con người cậu trước đây. Dù vậy, gần đây cậu dường như không thể kiềm chế được bản thân. Thật là khó mà kháng cự lại cảm giác vui sướng mà cậu cảm thấy khi những người khác bị cậu gây ấn tượng. (Biểu hiện tán thưởng nồng nhiệt của Đạn Thần Công chẳng hạn đã khiến Sticky cảm thấy sung sướng âm ỉ suốt thôi.) Thế nhưng khi những cố gắng của cậu thất bại - khi cậu làm mọi người chán chết, hay tệ hơn, khi cậu bị chứng minh là sai lầm - cậu vừa giận dữ vừa héo hon đi vì nhục nhã. Cậu ghen tỵ với sự bình tĩnh của Reynie, tác phong điềm tĩnh không nao núng của cậu bạn, không kể đến dáng vẻ hiên ngang không lay chuyển và sự chào đón hay ho của Kate. Thậm chí Constance cũng gợi lên ít nhiều ghen tỵ vì ít nhất cô nhóc cũng có lời bào chữa cho lối hành xử của mình. Sticky lấy gối che mặt. Chẳng lẽ cậu lại thật sự ghen tỵ với một đứa bé ba tuổi? Chắc chắn cậu hư hỏng nghiêm trọng mất rồi.
Dù vậy, chẳng có gì là rắc rối nghiêm trọng cả. Sự thực, Sticky không hiểu rằng niềm kiêu hãnh là một cảm xúc mới mẻ đối với cậu - một điều mà cậu hiếm khi được trải nghiệm trước nhiệm vụ năm ngoái - và nó chỉ đơn giản là cần làm quen đôi chút thôi.
“Xem ai bị đánh thức kìa,” Reynie nói, cậu đã nhận ra Constance đang chớp mắt và nhìn quanh với vẻ mặt khó chịu. “Ổn cả mà, Constance. Em đã chợp mắt…”
“Có ai đó đang đến!” Constance rít lên. Giọng cô bé quá hoảng hốt đến nỗi Reynie và Sticky bật ngay dậy, còn Kate thì bật lên khom người phòng vệ.
“Bình tĩnh, Constance,” Reynie nói, tim cậu đang chạy đua ầm ầm. “Em chắc là đang mơ rồi. Em an toàn ở đây với…”
Một tiếng gõ cửa vang lên. Cả bọn đông cứng lại.
“Xin chào?” giọng một đàn ông cất lên. Đó là thuyền trưởng Noland.
Kate nhìn Constance vẻ thắc mắc. “Làm sao em…? Thôi đừng bận tâm, chúng mình sẽ nói chuyện về nó sau.” Cô bé ra mở cửa.
Thuyền trưởng Noland đứng ở lối đi đang ôm một cái rương nhỏ. Gương mặt ông đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười thân thiện với bọn trẻ khi bước vào. “À, những người bạn của ta, bác rất tiếc vì tình huống này - bác đã hy vọng có thể làm các cháu khuây khỏa vui vẻ trong ca bin của bác - nhưng dù sao, bác cũng rất vui cuối cùng đã đến được với các cháu. Các cháu thích Đường Tắt chứ? Nó là một con tàu chạy rất nhanh, đúng không?”
Khi lũ trẻ trả lời với vẻ nồng nhiệt lịch sự, ngài thuyền trưởng quỳ xuống để mở cái rương ra. Nó được đóng hòm gọn ghẽ với một chiếc bàn gập mini, một cái khay, một ấm cà phê và những chiếc tách, một lọ kem và hai hộp đường ở bên trong. Thuyền trường Noland dựng cái bàn lên và dọn đồ dùng ra, Reynie và Sticky trèo từ giường bên trên xuống, cẩn thận không làm đổ cái bàn nhỏ, vì bây giờ sàn phòng càng ít khoảng trống để bước đi. Thực ra khi cả bốn đứa cùng ngồi xuống trên hai chiếc giường bên dưới thì đầu gối chúng đã áp cả vào cạnh bàn rồi, còn hai bàn chân chúng thì vụng về khép sát bên dưới. Vẫn áp hai khuỷu tay sát bên sườn, thuyền trưởng Noland mỉm cười áy náy rồi đưa cho mỗi đứa một cái tách. “Miễn là không ai nhúc nhích nhiều quá là được, bác tin chúng ta sẽ tốt thôi. Đã bao giờ uống cà phê của hải quân chưa?”
“Cái gì cơ ạ?” Kate hỏi, mặt dán vào thứ chất lỏng đen xì trong cái ấm vẻ nghi ngờ.
“Nó được pha chế với một lượng nhỏ muối khoáng,” Sticky trả lời. “Thứ muối này được cho là để giảm bớt vị đắng.”
“Vậy là cháu rất quen thuộc với món cà phê này!” thuyền trưởng Noland nói kèm theo một cái nhìn tán thưởng với Sticky. Bằng những động tác cẩn thận, ông đổ đầy các tách, cả một tách cho chính ông nữa. “Đừng lo, Kate ạ, thực ra cháu không thể nếm phải vị mặn đâu. Chỉ có cà phê đặc, rất ngon thôi.” Lũ trẻ lần lượt lấy kem sữa khuấy đều trong tách của mình, còn ngài thuyền trưởng thì dựa vào cánh cửa ca bin lịch thiệp chờ đợi. Cuối cùng khi bọn họ đã sẵn sàng, ông nâng tách chúc sức khỏe chúng - như thể họ đang uống rượu sâm-panh chứ không phải là cà phê - rồi nhắm mắt lại ông chậm rãi nhấp một ngụm thật lâu, rõ ràng là đang nhấm nháp thưởng thức nó.
Reynie uống tách của mình và gần như bị sặc. Thật khó để nói món cà phê này giống dầu hỏa hơn hay là giống xi-rô ho hơn. May mắn là thuyền trưởng Noland vẫn còn đang nhắm mắt và không trông thấy Reynie nhăn nhó khi ép cái thứ hôi hôi ấy trôi xuống họng. Cậu bắn một cái nhìn cảnh cáo về phía mấy đứa kia (quá muộn với Kate, cô bé đang cố vặn xoắn nét mặt kinh hoàng thành một thứ tương tự như một nụ cười) và bằng một giọng hơi nghèn nghẹt cất tiếng hỏi, “Vậy thuyền trưởng, bác ở trong hải quân ạ?”
“Thực ra, hải quân chính là nơi bác gặp Nicholas Benedict,” thuyền trưởng Noland nói. “Ông ấy và bác - tại sao, có vấn đề gì à?”
Thuyền trưởng Noland mở mắt phát hiện ra lũ tre đang nhìn ông chằm chằm không thoải mái. Chúng đã đồng tình là phải kể cho ông nghe sự thật hoặc mạo hiểm chẳng đi tới đâu cả, nhưng bây giờ khi thời điểm ấy đến, chúng lại lo lắng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông quyết định gửi chúng về nhà trên chuyến bay đầu tiên từ Lisbon? Hoặc nếu ông muốn giúp chúng nhưng không thể thì sao? Nếu không có thêm các manh mối nữa thì làm thế nào?
“Chúng cháu cần nói chuyện với ông về ngài Benedict,” Reynie nói sau một khoảng im lặng. “Ngài ấy…”
Ngay lúc đó, ca bin có vẻ tròng trành. Bọn trẻ ngã khỏi chỗ ngồi, ấm cà phê và cái khay trượt trên bàn. Thuyền trưởng Noland nhảy tới và tóm lấy chúng. Ca bin tự lấy lại cân bằng nhanh y như lúc nó bị nghiêng đi.
“Chúng ta đang đi vào vùng biển động nào đó, bác e là thế,” thuyền trưởng Noland nói, như là sợ lũ trẻ có thể không nhận ra. “Đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng cả, và nó sẽ không kéo dài vào ban đêm đâu. Đến sáng chúng ta sẽ… Đợi đã, các cháu sắp kể gì về Nicholas cho bác thế?”
Bọn trẻ mất vài phút để giải thích, tới khi chúng kể xong, thuyền trưởng Noland đang ngồi trên cái rương nhỏ, cằm tỳ trên hai bàn tay, trông khá là chấn động. “Bác không thể tin được. Ông ấy gọi điện cho bác từ Lisbon chỉ mới tuần trước thôi. Ông ấy nói ông và Số Hai đang có một kỳ nghỉ tuyệt vời.”
“Vậy, họ ở Lisbon ạ?” Reynie hỏi vẻ tràn đầy hy vọng.
“Họ đã ở đó,” thuyền trưởng Noland nói. “Họ sẽ rời đi vào chiều hôm đấy. Ông ấy gọi điện để chắc chắn mọi thứ được sắp đặt đầy đủ. Các cháu biết đấy, vài tháng trước bác đã mời Nicholas làm khách trong chuyến vượt biển đầu tiên này, và ông ấy đã hỏi liệu bác có thể mời lũ trẻ các cháu làm khách thay vào đó không. Ta đã vui mừng được làm vậy. Thực tế, ta còn định đóng một vai trò trong sự ngạc nhiên mà ông lên kế hoạch dành cho các cháu.”
“Vậy làm thế nào ạ?” Kate hỏi.
“Bằng việc tặng các cháu một cái phong bì dán kín mà ông ấy gửi bác vài tuần trước. Ông ấy nói định tiến hành vài sự sắp xếp chắc chắn, và nếu thành công, ta sẽ đưa các cháu cái phong bì đó khi chúng ta cập cảng. Khi Nicholas gọi cho bác từ Lisbon, ông ấy đã khẳng định ta nên giao nó, cùng với một vài giấy tờ hợp lệ giúp các cháu đi qua các nước dễ dàng.”
“Bác có mang theo cái phong bì đó không ạ?” Reynie hỏi.
“Ở trong ca bin của bác,” thuyền trưởng Noland nói. “Khi chúng ta xong ở đây bác sẽ lấy nó, và chúng ta có thể cùng mở nó ra. Bác biết các cháu định làm việc này một mình - và bác ngưỡng mộ lòng can đảm của các cháu - nhưng vì sự an toàn của các cháu bác không thể cho phép điều đó. Bác sẽ không gửi các cháu về, nhưng bác sẽ giúp các cháu.”
“Không phải là bọn cháu không muốn được giúp đỡ,” Reynie nói, “và chúng cháu chắc chắn sẽ không phiền với sự bảo vệ nào đó. Nhưng lão Curtain đa nghi và cực kỳ tinh quái. Tay chân của lão - những Gã Số Mười - chúng sẽ cảnh giác với bất cứ một nỗ lực giải cứu nào, và…”
“Bác hiểu ý cháu,” thuyền trưởng Noland đáp. “Chúng ta không phải dính líu đến các nhà chức trách, phải hành động bí mật nhất có thể. Ổn cả thôi, Reynie ạ. Bác sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Các cháu có thể không biết điều này, nhưng ta nợ Nicholas mạng sống của mình. Vậy nên nói cho bác lần nữa, chính xác điều gì... “
Ông bị ngắt ngang bởi một tiếng gõ cửa. “Thuyền trưởng, ông ở trong đó à?”
“Tôi đã yêu cầu không bị quấy rầy cơ mà!” Thuyền trưởng Noland nói với ra.
“Ngài đã nói ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, thưa ngài,” Đạn Thần Công thò đầu vào. “Là nó đấy ạ.”
Thuyền trưởng Noland nhanh chóng đứng dậy. “Có chuyện gì xảy ra, Joe?”
Chàng thủy thủ trẻ đóng cửa, đứng áp lưng vào nó (chẳng còn chỗ nào khác để đứng cả) rồi nói, “Thưa ngài, ngài có biết ông Pressius tiếp tục nói chuyện với người… ừm, những người chủ khác về những viên kim cương của ông ta như thế nào không? Về việc những món trang sức đáng giá hơn cả Đường Tắt và tất cả thủy thủ trên tàu như thế nào ấy?”
“Tôi có nhớ chuyện đó,” thuyền trưởng khô khan đáp.
“À thì, sau khi ngài cáo lỗi, ông Pressius đã kể với ông Thomas về…” Đạn Thần Công ngập ngừng, liếc mắt về phía lũ trẻ.
“Cứ nói thoải mái đi, Joe.”
“Ai da, thưa ngài. Ông ta kể với ông Thomas về những món đồ giả kia.”
“Ông Pressius đã mang theo một cái rương kim cương bằng nhựa,” thuyền trưởng Noland giải thích với bọn trẻ, “thứ ông ta nghĩ có thể dùng làm mồi nhử trong trường hợp bị cướp. Ta tin ông ta lấy ý tưởng đó từ một bộ phim.” Thuyền trưởng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng bọn trẻ đã hiểu rõ ràng biểu hiện cho thấy ông coi ý tưởng của ông Pressius kia là hoàn toàn lố bịch. “Giờ thì Joe, hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”
“À, thuyền trưởng. Ừm, ông Pressius nói những món đồ giả kia quá tốt - những thứ đồ giả tốt nhất từng được làm ra, ông ta nói thế - rằng ông ta đánh cược là ông Thomas không thể thấy được sự khác nhau. Dĩ nhiên ông Thomas không thích thế, vì ông ta cho bản thân là chuyên gia trên mọi lĩnh vực…”
“Tình huống khẩn cấp ở đâu trong tất cả chuyện này?” thuyền trưởng Noland hỏi.
“Tiếp tục đã, thưa thuyền trưởng. Chuyện xảy ra là ông Thomas và ông Pressius khăng khăng bắt tôi đưa họ xuống phòng an toàn để mở các rương chứa. Tôi không biết làm sao cả - ngài đã dặn phải giữ cho họ được vui vẻ, và tôi cũng thấy là kim cương đều thuộc về ông Pressiuse…”
“Cậu đã làm đúng.”
“Cảm ơn ngài,” Đạn Thần Công nói, trông có vẻ nhẹ nhõm. “Chỉ có điều, rắc rối là ông Pressius đã thắng cược. Không có kính lúp thì cực kỳ khó phân biệt sự khác nhau giữa kim cương thật và các hạt nhựa kia.”
“Tại sao đó lại là vấn đề?” thuyền trưởng Noland hỏi.
“Bởi vì... ừm, thưa ngài, ngài có tình cờ để ý thấy một cú xóc trên tàu vài phút trước không ạ? Một cú tròng trành ấy ạ? Vậy là ông Thomas và ông Pressius lúc đó đang cầm mấy cái hộp mở khi chuyện đó xảy ra - họ đang mang chúng đi tới chỗ có ánh sáng tốt hơn - và không ai trong hai bọn họ có đôi chân vững vàng trên biển cả, tại... uhm, các viên kim cương và các hạt giả đánh lạc hướng kia, chúng... a hem. Chúng đại loại đã bị đổ ra ngoài rồi.”
“Bị đổ ra?”
“Chính xác, thưa ngài. Và trộn lẫn vào nhau. Tất cả la liệt trên sàn phòng an toàn.”
“Lũ ngu ngốc!” thuyền trưởng Noland kêu lên, đưa tay vỗ lên trán. “Đừng nói với tôi. Ông Pressius từ chối tự mình phân loại đấy. Ông ta muốn cậu làm việc đó.”
“Vâng thưa ngài. Dĩ nhiên, dưới sự canh gác nghiêm ngặt. Ông ta nói tôi sẽ cần kiểm tra từng viên một bằng kính lúp. Ông ta sẽ kiểm tra các viên kim cương khi tôi đã làm xong, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không tự mình phân loại từ đầu. Đó là công việc tủn mủn, ông ta nói thế. Và còn bảo dù sao chuyện đó sẽ không xảy ra nếu con tàu được lái đàng hoàng.”
“Dĩ nhiên đó là điều ông ta nói. Và cậu bảo ông ta thế nào?”
“Tôi nói tôi phải báo với ngài trước. Rằng ngài có thể muốn ai đó khác làm việc ấy, vì nó có thể mất tới vài giờ đồng hồ, và tôi cần phải…”
“Mọi người đều cần!” Thuyền trưởng Noland gằn giọng. Ông hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. “Tôi xin lỗi. Sự thực là tôi không thể lấy ra bất cứ ai trong vài giờ cả, Joe ạ. Chúng ta đang thiếu người. Thủy thủ đoàn đang phải làm nhiệm vụ gấp đôi, hy sinh giấc ngủ của họ, và bây giờ chúng ta gặp biển động bị ném vào tình huống khó khăn. Còn nữa,” thuyền trưởng Noland nói, trịnh trọng nhìn về phía lũ trẻ, “các bạn nhỏ của chúng ta vừa cảnh báo tôi một tình huống khẩn cấp yêu cầu tôi phải chú tâm.”
Đạn Thần Công đang vặn siết cái mũ lưỡi trai trong tay. Anh ta nhìn chằm chằm xuống sàn phòng. “Xin lỗi ngài thuyền trưởng. Đáng ra tôi không bao giờ nên…”
“Đó không phải lỗi của cậu, Joe. Đó là lỗi của mấy ông chủ. Đầu tiên họ buộc tôi phải cắt giảm thủy thủ đoàn, và giờ là chuyện này.” Khuôn mặt ngài thuyền trưởng nhăn lại vẻ cay đắng, giọng ông đau khổ. “Nhưng nếu Đường Tắt đến nơi muộn – nếu có một chút xíu sai lầm nào…”
Nét mặt thuyền trưởng Noland mềm đi. Ông đặt tay lên vai Đạn Thần Công. “Ổn cả thôi, Joe ạ. Chúng ta sẽ phải làm những gì có thể và hy vọng vào điều tốt đẹp nhất. Giờ, hãy giúp tôi suy nghĩ. Tôi cần cậu ở trên đài chỉ huy ngay, vậy tôi nên phân công cho ai đây? Ai tôi có thể rút ra được đây?”
Kate giơ tay lên. “Tại sao không để cháu làm việc đó cho ạ? Cháu tinh mắt và nhanh tay lắm. Cháu có thể làm công việc đó nhanh chóng.”
“Cả cháu cũng có thể giúp,” Sticky đề nghị. “Tất cả chúng cháu đều có thể.”
Đạn Thần Công rạng rỡ hẳn lên. “Lúc này đó là một ý kiến hay đấy! Ngài thuyền trưởng nghĩ sao? Để những bạn trẻ này phân loại?”
“Các cháu thật tốt,” thuyền trưởng Noland nói, “và bác cảm ơn các cháu, nhưng ông Pressius sẽ không bao giờ chịu chuyện đó. Cậu biết ông ta sẽ không đồng ý mà Joe. Bây giờ thì làm ơn, chúng ta cần khẩn trương lên. Tôi có thể cử ai đây?”
Mặt Đạn Thần Công xị ra. “Dĩ nhiên, ngài đúng ạ. Ông ta sẽ không nghe nổi chuyện này. Vậy thì được rồi, còn Jenny Briggs thì sao? Không, đợi đã, ngài cần cô ấy ở... thế còn Matthew Tanner thì sao?”
Thuyền trưởng lắc đầu. “Tanner đảm nhiệm các nhiệm vụ của Pratt. Thế còn Kavanaugh? Hay có phải cậu ấy…”
“Xin lỗi,” Reynie chen ngang. “Thuyền trưởng Noland?”
Ông thuyền trưởng cào cào bộ râu, rõ ràng đang căng ra để giữ bình tĩnh, “Ơi, gì thế Reynie?”
“Bác đã nói những viên kim cương giả đó là nhựa phải không ạ? Nếu thế thật, vậy thì bác nên đổ tất cả vào bồn nước - các viên giả lẫn với kim cương thật. Nhựa sẽ nổi lên trên.”
Thuyền trưởng Noland và Đạn Thần Công chớp chớp mắt. Rồi nhìn nhau. Rồi phá lên cười giòn giã.
“Reynie Muldoon, cháu vừa mới kiếm cho mình một vị trí trong thủy thủ đoàn của ta!” thuyền trưởng Noland hô to. “Cho chúng vào nước và xem cái nào nổi lên - tại sao ta không nghĩ ra nhỉ? Cả cuộc đời của ta phụ thuộc vào những thứ nổi lềnh bềnh đó! Joe, cậu sẽ…?”
“Đã xong, thưa thuyền trưởng!” Đạn Thần Công nói, dừng lại đủ lâu để xoa nhàu mái tóc của Reynie, rồi anh chàng vội vã đi ra.
“Bác không biết cảm ơn cháu thế nào cho đủ,” thuyền trưởng Noland nói. Ông bắt đầu rót đầy lại tách cà phê của Reynie, rồi nhìn thấy nó vẫn còn gần như đầy nguyên. “Làm ơn, uống đi nào! Và hãy tự phục vụ mình nhé, tất cả các cháu. Chúng đều được lắm. Reynie có lẽ đã cứu bác khỏi một số phận mà bác chẳng thể chịu nổi khi nghĩ đến.”
Constance bắt đầu nhét những cái kẹo gôm vào túi để ngăn những người khác ăn chúng. “Thế là sao ạ?”
“Tại sao ư, bị sa thải, dĩ nhiên là thế,” thuyển trưởng Noland nói. “Chuyến vượt biển đầu tiên này là một chuyến đi quan trọng! Các ông chủ sẽ làm ra tiền chỉ khi Đường Tắt chứng minh nó có thể cung cấp những gì họ hứa hẹn - một chuyến chuyên chở hàng hóa đáng tin cậy qua bên kia bờ đại dương trong vòng hai ngày. Nếu thất bại, nó chắc chắn không thể tiếp tục. Không, không nghi ngờ gì cả. Họ sẽ cho bác đi đóng gói hành lý.”
“Chắc chắn bác có thể tìm một con tàu khác,” Kate nói. “Tại sao bác lại muốn làm cho những kẻ ngu ngốc đó?”
Thuyền trưởng Noland cẩn trọng nhìn cô bé. “Phức tạp lắm, Kate ạ. Nếu bác bị sa thải từ chức vụ của mình trên Đường Tắt - nếu những ông chủ công ty kia tuyên bố rằng bác đã làm họ kinh ngạc vì thiếu năng lực trình độ thì các cháu có thể thấy bác sẽ rất khó khăn để tìm được một vị trí khác. Bác sẽ bị bỏ lên đất liền và khô héo ở đó. Và đấy là điều bác không thể nào chịu được. Không, bác cần phải ở trên biển.” Sự chân thành của ngài thuyền trưởng trên cương vị này là không thể nhầm được. Ngay cả khi ông nói những từ “trên đất liền và khô héo,” mắt ông đã bắt đầu long lanh và quai hàm run run.
“Tuy nhiên, thế là đủ rồi,” thuyền trưởng Noland, trấn tĩnh lại. “Chúng ta có nhiều vấn đề cấp thiết cần cân nhắc hơn. Giờ bác nên quay lại tháp chỉ huy rồi, nhưng bác sẽ mang lá thư đó cho các cháu khi có thể. Bác sẽ mang thêm cà phê khi đến nhé? Bác sẽ pha một ấm mới.”
Lũ trẻ vội nài xin ông không phải làm phiền bản thân về chúng. Vậy là, với lời hứa hẹn sẽ trở lại sớm nhất có thể, thuyền trưởng Noland rời đi.
***
Khi bọn trẻ đánh chén những hộp bánh, chúng cảm thấy có thêm động lực. Nếu ngài Benedict từng gọi về từ Lisbon thì chúng đã đi đúng hướng, và với sự giúp đỡ của thuyền trưởng, mấy đứa có thể mường tượng ra nơi tiếp theo sẽ đến trước khi đặt chân lên bến cảng. Đây quả là hy vọng lớn cho việc tìm thấy những người bạn của chúng trong hai ngày còn lại sau khi đến Lisbon.
Căn phòng lắc lư một lần nữa. Sự chao đảo không mãnh liệt như lần đầu, tuy nhiên Reynie lại trải qua một cảm giác tròng trành khó chịu, như thể những cơn sóng biển đã tìm được đường đi vào dạ dày cậu vậy. Từ bỏ cái bánh bạc hà đang gặm dở - việc ăn bỗng nhiên lại trở thành một ý tồi tệ - Reynie bắt đầu dọn cái bàn gập nhỏ sắp bị lật nghiêng. Kate chuyển những hộp bánh xuống sàn, vừa nhai vui vẻ vừa quyết định chọn cái tiếp theo. Cô bé dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyển động của cabin.
“Vậy thì chúng ta sẽ nói chuyện về hành động của Constance chứ nhỉ?” Sticky lên tiếng (người cảm thấy vui khi Reynie buồn rầu từ bỏ những chiếc bánh). “Các cậu thấy đấy, bằng cách nào con bé biết Thuyền trưởng Noland ở ngoài trước khi ông ấy gõ cửa?”
Đôi mắt Constance long lên “Reynie nói đúng. Em đã mơ thấy. Quên chuyện đó đi.”
“Cứ cho rằng em mơ thấy đi,” Sticky tiếp “nhưng em đã báo trước việc có người đang đến.”
“Tớ nghĩ nó hẳn là sự trùng hợp ngẫu nhiên,” Kate nói, đứng lên giúp dọn bàn. Reynie gặp vấn đề về giữ thăng bằng và hai cẳng chân cậu cứ đập mạnh vào cái rương. “Cậu không nói gì sao, Reynie?”
Reynie ngã uỵnh xuống sàn. Cậu cảm thấy choáng váng trong vài giây. “Tớ không chắc,” cậu thừa nhận, “Việc như thế từng xảy ra trước đây phải không, Constance?”
Constance nhún vai. “Có thể. Em không biết.”
“Điều đó nghĩa là gì?” Sticky bực tức.
Constance nghiêm mặt với cậu. “Nó có nghĩa là điều đó đã xảy ra trước đây, nhưng làm sao em biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không? Không như một vài người, em không ngẫu nhiên nghĩ mình biết mọi thứ.”
Sticky bị chọc tức vì câu nói đó, cậu chà đi chà lại sạch bóng tấm vải của mình và không hề đáp trả.
“Tại sao em không kể cho bọn anh điều em biết?” Reynie hỏi nhẹ nhàng. “Ngài Benedict nói gì về… về món quà này của em?”
Constance nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, hiển nhiên đang nghĩ làm thế nào - hoặc không phải trả lời cậu, và sau vài phút Kate dường như sẵn sàng nhắc nhở cô bé về việc đó. Reynie đã nhận thấy sự rối loạn trong cảm xúc của Constance, liền cảnh báo Kate bằng một cái lắc đầu tế nhị. Cậu khá chắc rằng Constance không hề hay biết, nhưng ngay khi cậu vừa lắc đầu, cô bé liền nhìn cậu với một biểu hiện biết ơn. Điều này khiến Reynie băn khoăn, liệu cô bé có đọc được ý nghĩ của cậu. Sao chuyện đó có thể xảy ra? Giống như cô bé đã phát triển một khả năng trực giác hơn, giống ngài Benedict (và như chính Reynie, về vấn đề này). Nhưng sẽ ra sao nếu…
“Ngài Benedict không nói nhiều về nó,” Constance đáp “ngoại trừ việc em có thể làm những bảng biểu và cặp tài liệu, nó có thể lý giải mọi việc hoặc... hoặc không.”
“Em nói ‘những bảng biểu và cặp tài liệu’ nghĩa là sao?” Sticky hỏi, cố gắng không quá khắt khe vào lúc này.
“Nó giống như…như…” Constance lắp bắp. “Em không đủ giỏi để giải thích mọi điều.”
“Ngài Benedict đã giải thích thế nào với em?” Reynie nói.
Contance nghĩ về điều đó. “Được rồi, ngài ấy đã nói rằng nó giống như khi nhìn vào một từ quen thuộc, người ta không đánh vần từng chữ. Mặc dù với những từ dài vẫn thế, vậy - một từ dài thực sự là sao, Sticky?”
“Epidemiological,” Sticky đáp.
“Vâng, nó giống như khi Sticky nhìn thấy từ đó trên giấy. Anh ấy biết rõ về nó nên không cần nhắc đến từng chữ cái một. Phải không, Sticky? Anh nhận ra nó bởi hình mẫu ở những chữ cái của nó. Em có thể làm như vậy, chỉ là với cặp tài liệu phức tạp hơn.”
“Giống như thế nào?” Kate hỏi.
Constance trở nên lúng túng. Cô bé bắt đầu cạy lớp sơn móng tay, và với âm lượng chỉ đủ nghe, cô bé nói “Như là thời tiết, và, chị biết đấy, cặp tài liệu như thế.”
Reynie rướn đôi lông mày “Thời tiết?”
Constance lầm bầm rằng mình cảm thấy không được khỏe. Điều đó là sự thật (không chỉ mình cô bé, cả Reynie và Sticky cũng đang ôm bụng), nhưng những người khác sẽ không chịu trì hoãn, nên cuối cùng cô bé giải thích, “Em có thể dự báo trước thời tiết, hình như thế. Em cũng không nhận thấy mình có thể cho đến khi ngài Benedict chỉ ra điều đó. Ông bắt đầu hỏi em mỗi sáng liệu hôm đó có mưa không và em làm điều mà em cho là một lời đoán trước vớ vẩn - chỉ có điều mọi điều em đoán đều trở thành hiện thực.”
“Sao lại có thể?” Sticky hỏi.
Constance nhún vai. “Ngài Benedict nói tâm trí của mọi người thông báo những điều đó mọi lúc mặc dù họ không hề nhận ra. Những dấu hiệu, mùi, nhiệt độ thay đổi - tất cả mọi loại thành phần. Chúng ta thông báo nó mà không hề có ý thức nghĩ về điều đó. Ngài ấy còn nói chúng ta không chú ý tới nhưng não của chúng ta vẫn thu nhận và xử lý nó cùng lúc, và những… những sự quan sát này, hoặc bất cứ cách gì anh chị gọi về chúng, tạo nên một kiểu mẫu. Nên nếu anh chị giỏi với các kiểu mẫu, đó là cách mà ngài Benedict nói về em, anh chị có thể đôi lúc dự báo trước nhiều điều.”
“Bởi vì em nhận ra các kiểu mẫu,” Reynie nói “Anh hiểu rồi.”
“Nhưng anh không thấy điều đó giải thích chuyện đã xảy ra?” Sticky lên tiếng. “Loại kiểu mẫu nào có thể dự đoán trước thuyền trưởng sẽ gõ cửa?”
“Có thể tâm trí của Constance nhận ra âm thanh tiếng bước chân trên hành lang,” Reynie đáp, “hãy thuyết phục bản thân rằng những âm thanh riêng biệt vẫn luôn hòa trộn với những tiếng ồn lạ lẫm của con tàu. Phần lớn những âm thanh của con tàu phải theo cùng khuôn mẫu. Nó có thể đơn giản thế thôi.”
Sticky vẫn băn khoăn điều đó. “Suy rộng hơn, sự nhận ra những kiểu mẫu một cách vô thức,” cậu thì thầm. “Được rồi, tớ chịu thôi.”
“Nhưng cô bé có thể là một thầy đồng?” Kate hỏi. “Ngài Benedict có đề cập đến khả năng này không, Constance?”
Constance đã cảm thấy rất mệt mỏi, gắt lên, “Chị biết là có thể mà, Kate. Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn nữa.”
Cô bé khoanh tay và nhắm mắt lại, phần vì cô bé khá say sóng, phần vì không thích bị hỏi - đặc biệt về những vấn đề riêng tư.
Trường hợp thầy đồng sẽ là một số phận tồi tệ để đương đầu, Reynie nghĩ, đặc biệt với những người còn quá bé như Constance. Viễn cảnh dường như hết sức phiền hà với cô bé. Nhưng Reynie đã không nói gì, vào lúc này cậu cảm thấy cực kì bị quấy rầy bởi cảm giác dạ dày chứa đầy thạch đang lắc lư.
Dù thế nào, Kate đành bất đắc dĩ cho phép vấn đề lắng xuống, “Chị sẽ dừng hỏi khi em bắt đầu trả lời, Constance. Ngài Benedict có bao giờ nói gì về việc em là thầy đồng hay không?”
Constance rên rỉ. “Nếu em kể, chị có thể dừng việc nói chuyện này không?”
“Đó là một trao đổi.” Kate nói.
Bọn con trai không nói gì cả. Cả hai đều khá buồn nôn và đang cố gắng giữ yên mình. Thật không may, mỗi phút trôi qua, cabin dường như rung lắc dữ dội hơn như thể chính căn phòng này là một cái võng đang đung đưa. Cái rương nhỏ của thuyền trưởng trượt về sau rồi ra đằng trước, đầu tiên đập vào cánh cửa sau đó là bức tường đối diện. Kate lấy cuộn dây của mình ra và buộc cái rương vào giường ngủ.
“Ngài Benedict đã nói điều này giống như em là một thầy đồng mặc dù em không phải,” Constance đáp, rồi nằm xuống. “Biểu hiện của mọi người và giọng nói của họ và, chị biết đấy, mọi điều về hành vi của họ - tất cả chúng tạo nên các kiểu mẫu, và tâm trí em dễ dàng nhận ra chúng. Nên đôi lúc em biết những điều chị không mong đợi. Như lúc này đây, trong trường hợp này. Em có thể nói chị đang chuẩn bị hỏi em một dẫn chứng.”
Kate mở to mắt. “Sao em biết?”
“Em không ngạc nhiên,” Constance đáp, “Có thể là điều gì đó trong mắt chị, có thể nó là việc chị luôn làm khi em cố gắng giải thích mọi thứ. Điểm quan trọng là con người cũng có kiểu mẫu. Nên mới có ví dụ ngớ ngẩn của chị.”
“Này, điều đó khá hay ho đấy!” Kate nói, không hề nhận thấy Constance không nghĩ nó thú vị tẹo nào. “Tất nhiên, nó không hoàn toàn bác bỏ khả năng em có thể đọc được suy nghĩ.”
“Vâng, đúng vậy,” Constance đáp, trở người. “Và đừng tranh cãi với em. Em buộc phải trả lời. Em cảm thấy càng mệt hơn.”
Lúc ấy Reynie và Sticky đang thở hổn hển gấp gáp và khao khát sự ổn định của đất liền. Dù thế nào, Kate vẫn cảm thấy khỏe, và khi cô ấy ngẫm nghĩ những điều Constance vừa nói, cô ấy chộp lấy những cái bánh khác trong hộp thiếc và bắt đầu đi tới đi lui trong cabin. Điều đó yêu cầu sự khéo léo lớn ở khả năng giữ thăng bằng, khi căn phòng không còn nhiều chỗ để đi lại và sàn phòng lại không chịu đứng yên. Cô ấy nói luôn mồm về toàn bộ câu chuyện, nhưng những cậu bé đã mất khả năng tập trung rồi.
Reynie cố gắng không nhìn cô ấy. Cậu nhắm hai mắt lại nhưng càng khiến cậu khó chịu hơn. “Kate, cậu có thể dừng đi vòng tròn không? Nó làm mọi thứ tệ hơn đấy.”
Kate dừng lại. “Làm điều gì tệ hơn? Ôi, cậu trông không được khỏe đâu Reynie! Và cả cậu nữa, Sticky! Tất cả các cậu đều buồn nôn ư?”
“Cậu nên là một bác sĩ,” Sticky rên rỉ.
Trước khi cả ba người ốm đó kịp rên rỉ nhiều hơn, cả cabin nghe như tiếng ao ếch, và Kate nhìn thấy hoàn cảnh của những bạn mình ngày càng tồi tệ, cô bé bắt đầu học đường nhanh nhất đến tất cả phòng tắm của con thuyền. (Đó là lý do tốt để trốn khỏi những tiếng thút thít và rền rĩ.) Khi nó xảy ra, con đường Kate học được chứng tỏ rất hữu dụng với những người bạn của cô. Nhưng họ đã quá mệt để cám ơn.
Mục LụcNhãn: Giải Cứu Ngài Benedict, Huyền Bí, Kỳ Ảo, Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict, Trenton Lee Stewart, Văn học phương Tây
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
<< Trang chủ