Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

ĐI BÊN EM MÃI NHÉ!

Blog truyện hay - giới thiệu truyện ngắn hay: "ĐI BÊN EM MÃI NHÉ!"

Qua ô cửa kính trong suốt tôi có thể nhìn thấy bầu trời ngày hôm nay thật cao, thật xanh, nắng mang một màu ấm áp trùm lên mặt biển đang vỗ sóng rì rào. Tôi buông cán chổi, áp mặt vào tấm kính. Trên cao, một chiếc máy bay vừa ngang qua. Tôi luôn không thích máy bay vì nó gợi tưởng những cuộc chia ly. Mặc dù tôi biết, nếu đã muốn rời đi thì bằng đôi chân cũng khiến người ta chia lìa thế nhưng giống như một biểu tượng, máy bay là nỗi ám ảnh trong tôi.

Khi tôi lên mười ba tuổi, trong căn phòng bếp ấm cúng vang lên tiếng đổ vỡ và quát tháo. Chiếc bình hoa bằng pha lê trong suốt theo cánh tay của bố rơi xuống nền nhà, vỡ vụn ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ lấp lánh giống như những giọt nước trên khóe mắt mẹ dưới tia nắng đầu đông yếu ớt.

Tôi chợt nghe tiếng rạn vỡ trong tim.

Sau đó bố tôi rời đi, thật lâu thật lâu không về. Mẹ tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng, buồn phiền không thiết bất kì điều gì, tôi bỗng thấy giận bố. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với ông cốt chỉ mong ông trở về nhà, khi đó còn bé, tôi đâu có hiểu được suy nghĩ của người lớn, chỉ thấy bố rời đi mẹ buồn vậy thì nếu bố quay trở về mẹ sẽ vui, đâu biết được rằng lần quay về này mới là sự ra đi chính thức.


Ngày bố rời đi mẹ tự nhốt mình trong phòng còn tôi chỉ biết đứng lặng một góc, ngơ ngác nhìn ông bước lên xe, không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần. Xe lăn bánh, tôi vội vã chạy theo nhưng cuối cùng đã để lạc mất nơi cuối góc đường, tôi òa khóc. Những giọt nước đua nhau chảy dài trên gương mặt tôi, rơi xuống ướt đẫm một góc áo nhưng tôi vẫn không dừng lại. Đến bây giờ khi nghĩ lại, tôi cũng không rõ vì sao bản thân lại khóc nhiều đến vậy, là vì hiểu thấu được ý nghĩa của sự ra đi, là vì đau buồn hay vì hi vọng ông nghe thấy tiếng khóc của tôi mà quay trở lại?

Dù sao ngày hôm đó tôi cũng đã rơi nước mắt cho cả nửa đời người.

Vài ngày sau đó, mẹ dẫn tôi đến sân bay. Mới đầu tôi không biết mẹ cần điều gì ở đây, mãi cho đến lúc tôi thấy dáng người của bố lẫn trong đám đông qua lại mới hiểu ra, chúng tôi còn chưa nói lời tạm biệt. Bố ngạc nhiên khi thấy mẹ con tôi, khuôn mặt mệt mỏi thoáng buông lỏng. Tôi bước tới gần, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt ông và im lặng. Tôi không biết nên nói với ông điều gì, không biết nên khóc hay nên cười, muốn nói câu “ Hẹn gặp lại” nhưng không thể mở miệng còn lời “Tạm biệt” thì lại quá xót xa. Bố và tôi cứ đứng nhìn nhau như vậy, lâu thật lâu đến mức cổ tôi tưởng chừng như sắp gãy lìa ấy vậy mà tôi lại mong giây phút này kéo dài mãi, như vậy sẽ không thấy bố xoay người bước đi và biến mất giữa biển người đông đúc ấy.

“ Con yêu bố.”

Tôi mấp máy môi khi vệt khói trắng chạy ngang bầu trời xanh ngắt, mang yêu thương của tôi đến một nơi xa xôi nào đó và để lại nơi đây những kỉ niệm giờ chỉ còn là bức tranh khuyết thiếu với những mảnh ghép bị thất lạc.

“Cốp”.

Tôi quay ngoắt đầu, mắt trừng lên giận dữ nhìn người phía sau. Nhật Minh không quan tâm tới cái quoắc mắt của tôi, thản nhiên cầm cán chổi nhét trở lại tay tôi kèm theo máy bộ đàm, chậm rãi nói

- Em có ba mươi phút để dọn dẹp nốt chỗ này và kiểm tra phòng ở ba tầng trên cùng.

Tôi siết chặt cán chổi, rít lên

- Ba tầng trên cùng? Ba mươi phút? Anh cho tôi là siêu nhân đấy à? Anh có biết khách sạn này rộng bao nhiêu mét vuông, một tầng có bao nhiêu phòng không mà dám quyết định như thế? Có giỏi thì anh làm thử đi, cứ ngồi chễm chệ trên ghế thì biết sao được.

Nhật Minh gập lại cuốn sổ trên tay, cau mày nhìn tôi một lúc rồi nhẹ giọng

- Em đến đây chưa đầy hai tháng còn tôi đã ở đây hơn hai năm, em là sinh viên thực tập còn tôi là quản lí, em nói xem ai mới là người không biết.

Tôi nhìn anh ta, á khẩu. Vừa rồi tâm trí hỗn loạn khiến tôi gân cổ lên cãi bất kể người đối diện là ai nhưng bốn chữ “sinh viên thực tập” vang lên như bát nước lạnh hắt vào người khiến tôi bừng tỉnh. Tôi cụp mắt, mặt cúi xuống nhìn sàn nhà sạch bóng, giọng nhỏ xíu

- Em xin lỗi. Chắc ban nãy em bị loạn trí rồi, mong anh đừng để ý mấy lời đó. Bây giờ em đi làm luôn đây. Chào anh ạ.

Nói xong, không đợi anh ta đáp trả tôi đã nhanh chóng chạy đi. Vừa lao đến thang máy vừa tự cốc lên đầu, tôi đúng là ăn nhầm gan hùm mật báo rồi nên mới dám to tiếng với anh ta như vậy. Người quản lí nổi tiếng nghiêm khắc này dù có ô dù to đến cỡ nào cũng vô dụng trước ánh mặt lạnh lùng của anh ta, huống chi ô dù của tôi bé tí teo, chắc anh chỉ cần ho một tiếng cũng đủ để tôi xách đồ ra đi.


Tôi nhìn đồng hồ, còn bảy phút nữa là hết ba mươi phút được giao mà hiện giờ tôi vẫn chưa kiểm tra xong tầng thứ hai. Tựa lưng vào bờ tường, tôi khẽ thở dài. Dường như Nhật Minh không thích tôi, từ ngày đầu tiên chạm mắt anh ta ở sảnh khách sạn tôi đã dự cảm được điều đó, chỉ là tôi vẫn hi vọng sẽ dùng khoảng thời gian hai tháng khiến anh ta thay đổi suy nghĩ, dù sao cũng là cấp trên, được anh ta yêu quý thì con đường sau này của tôi sẽ sáng lạn hơn. Tiếc rằng mọi việc chẳng được như ý, nếu không muốn nói là ngày càng tồi tệ.

Tôi lắc đầu, cố xua đi cái nhướn mày khắc nghiệt và ánh mắt nghiêm nghị của anh ta mỗi khi tôi hoàn thành một công việc. Thề có cái bóng đèn trên đầu, dù tôi có được nhận vào làm ở khách sạn nhưng chịu sự quản lí của Nhật Minh thì tôi cũng sẽ phủi tay mà nói lời tạm biệt.

“Haizz”.

Tôi thở hắt thêm cái nữa, với tay mở tung cửa sổ. Vị mặn của biển theo cơn gió tràn vào trong phòng cùng với những dải nắng nhạt màu hòa thành bản tình ca chào sớm mai tuyệt diệu. Tôi ngó ra ngoài, nghiêng đầu nhìn về mặt biển xa xa. Những con sóng nhỏ chạy vào bờ, tràn lên bãi cát trắng trải dài xóa đi dấu chân của đứa bé vừa in xuống. Tôi hoảng hốt bám chặt bệ cửa sổ, đôi mắt mở căng ra hết cỡ, đứa bé…

Tôi chạy ào xuống sảnh, vụt qua đám đông đang tụ tập trước quầy lễ tân và bỏ qua tiếng gọi với theo của Nhật Minh, cắm đầu chạy tới bờ biển, không kịp bình ổn lại hơi thở mà lao luôn xuống nước. Dòng nước tràn vào mắt cay xè khiến tôi sực nhớ bản thân cũng không thành thạo việc bơi lội này lắm nhưng tôi chẳng cách đứa bé bao xa nữa, làm sao có thể bỏ cuộc. Ngay khi bàn tay tôi túm được đứa bé thì cả cơ thể cũng rơi vào một vòng tay khác. Tôi quay đầu nhìn Nhật Minh, con người này dường như luôn ở phía sau tôi. Trước đó hẳn là tôi sẽ cáu điên vì mỗi khi anh ta xuất hiện thì sẽ không có việc tốt gì đi kèm nhưng giờ đây, thật may mắn vì có anh ta.

Tôi nằm dài trên bờ, cảm nhận luồng không khí đang tràn ngập khoang phổi và dòng nước biển chạy đều dưới thân. Nhật Minh ngay sau khi “vứt” tôi lên bờ đã sơ cứu cho đứa bé và mang nó trở về khách sạn, tôi thật lòng muốn chạy theo nhưng chân tay mềm nhũn không chịu nghe lời.

- Em ruốt cuộc là ngu xuẩn đến mức nào? Có biết động não suy nghĩ không hả?

Tôi nheo mắt nhìn người con trai đứng trên cao, anh ta dường như rất tức giận.

- Xin lỗi - Sau một hồi im lặng tôi nói dù chẳng hiểu vì sao lại xin lỗi anh ta - Có thể kéo em đứng lên không? Chân tay em không còn sức nữa rồi.”

- Đáng đời.

Nhật Minh quát nhỏ nhưng vẫn đưa tay nắm lấy bàn tay tôi. Chỉ đợi có vậy, tôi lấy hết sức giật mạnh kéo anh ta xuống, tiếng cười khanh khách thoáng chốc vang vọng.

- To gan nhỉ. - Nhật Minh hỏi như khẳng định - Không sợ tôi nữa sao? - Anh ta nằm xuống cạnh tôi, rất tự nhiên đem cánh tay tôi làm gối cho anh kê đầu.

Tôi cau mày, cái suy nghĩ không sợ Nhật Minh sao mà xa vời và lạ lẫm thế. Tôi dù sao cũng không ăn gan hùm mật gấu, chỉ cần anh ta hơi nhướn mày là đã so vai rụt cổ cả chục cây số rồi ấy chứ.

- Ha ha. - Tôi cười lớn - Em có sợ đâu, em tôn trọng và kính nể anh đó chứ. - Đã lâu không nịnh hót ai, xem ra miệng tôi vẫn còn dẻo lắm.

- Hừm. Nịnh ngọt nhỉ. - Anh ta chống tay, nghiêng đầu sang nhìn tôi - Vừa nãy sao không gọi người? Nếu không có tôi thì em phải làm sao?

Nếu không có anh ta thì tôi phải làm sao? Tôi cũng không biết, anh ta không cho tôi cơ hội để biết điều đó nhưng hẳn là tự bản thân cố gắng khắc phục hoặc mặc cho dòng nước đưa đi, vậy thôi. Đã lâu rồi tôi không có mong ước và thói quen ỷ nại vào người khác nên khi nghe thấy câu hỏi này có cảm xúc thật khác lạ.

- Không nghĩ ra ai để gọi.- Tôi thành thật đáp lại.

Nhật Minh chăm chú nhìn tôi, thoáng trầm ngâm. Một lát sau anh ta mở miệng.

- Từ sau hãy gọi tôi.

Tôi ngỡ ngàng, cố gắng tìm điều bỡn cợt trong đôi mắt sâu thẳm ấy nhưng không có.

- Vâng.

Tôi nghe thấy giọng mình hòa trong tiếng gió ù ù và tiếng sóng biển rì rào, thấy màu nắng vàng nở rộ trong đôi mắt Nhật Minh và thấy sự ấm áp len vào trong từng ngõ ngách nơi trái tim tôi.



Mối quan hệ của tôi và Nhật Minh đã bị đồn ầm trong khách sạn, họ phỏng đoán tình tiết và coi đó là sự thật hiển nhiên, từ đó họ quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khác, không mấy thiện cảm. Nói tôi không bận tâm là giả, sự thật phải là tôi không có đủ thời gian để bận tâm mới đúng. Nhật Minh, anh chàng này không biết đã ăn nhầm bom mìn hay pháo nổ gì mà suốt cả ngày dùng khuôn mặt đen thui giao việc cho tôi, để tôi chạy Đông, chạy Tây, từ tầng mười xuống sảnh rồi từ sảnh ngược lên.

- Nhân viên trong khách sạn nghỉ làm hết cả rồi sao hay là chỉ có mình em là nhân viên hả? Anh đào đâu ra lắm việc cho em vậy? - Tôi uống một hơi cạn cốc nước dừa, nhét trả cốc vào tay anh, gân cổ lên hỏi.

Nhật Minh vươn tay phủi bụi trên vai tôi, chậm chạp cất lời

- Anh làm vậy là để tốt cho em, cho tương lai sau này của hai ta thôi.

- Tốt? Con mắt nào của anh nhìn thấy đó là tốt cho em hả? Mà tương lai cái gì? Hai ta cái gì? Đằng nào em cũng chỉ ở đây một tuần nữa còn anh thì ai dám gây sự với anh chứ, trừng mắt một cái cũng để họ rụt cổ rồi.

Bàn tay anh nắm đuôi tóc tôi không buông, ánh mắt nhìn tôi đột ngột nghiêm nghị, khuôn mặt cũng chợt lạnh băng.

- Một tuần? Ý em là gì?

Tôi cau mày, nắm lấy bàn tay của anh định gỡ khỏi tóc thì tay anh bỗng xiết mạnh, đan chặt vào ngón tay tôi. Tôi giằng ra không được, quát lên

- Anh buông ra. Bị hiểu nhầm như thế chưa đủ hay sao, anh lại muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa à? Nhỡ có người bắt gặp thì giả định sẽ thành khẳng định đấy.

- Hiểu nhầm? Giả định?”. - Anh bóp mạnh tay, giọng trầm xuống - “ Em luôn nghĩ về chúng ta như vậy sao? Rốt cuộc thì em nghĩ mối quan hệ này là cái gì?”

Tôi ngơ ngác nhìn Nhật Minh, không hiểu vì sao anh đột nhiên tức giận đến vậy.

- Thì…là bạn.- Tôi lắp bắp.

- Bạn. - Anh lặp lại, đôi mắt từng rạng rỡ ánh mặt trời giờ âm u và xám xịt, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng sấm chớp từ trong lồng ngực anh. - Tốt lắm. Em cứ ngu ngơ như vậy mãi đi.”

Nhật Minh buông tay tôi, xoay người đi thẳng. Trong thoáng chốc, tôi như nhìn thấy hình ảnh nơi sân bay tái hiện, phải chăng anh cũng sẽ giống bố tôi rời đi không bao giờ trở lại nữa. Đôi mắt tôi đột ngột cay xè, lồng ngực giống như bị đá đè nặng, khó chịu đến không thở được.

Nhật Minh giận tôi, suốt ba ngày liền anh không đoái hoài đến tôi dù chỉ là một ánh nhìn. Mới đầu tôi còn sun xoe chạy theo, giở hết mọi chiêu trò nịnh nọt, lời ngon tiếng ngọt có bao nhiêu đều đem ra nói hết cả nhưng vô dụng thành ra tôi bắt đầu quay sang giận ngược lại anh.

Nhưng tôi cũng chẳng giận anh được bao lâu, một cuộc điện thoại từ nhà đã khiến tôi bỏ hết mọi thứ mà chạy tới bệnh viện… mẹ tôi vừa bị đột quỵ.

Băng ghế chờ ngoài phòng cấp cứu chỉ có mình tôi ngồi, cả không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức tiếng tim đập cuồng loạn trong lồng ngực tôi cũng có thể đếm rõ từng nhịp. Hai bàn tay xiết chặt lấy nhau, mặt gục xuống đầu gối, tôi bây giờ chơi vơi như đứng trước vực thẳm, chỉ cần sơ sảy một mi-li-mét thôi là mọi thứ sẽ vĩnh viễn tối đen như bóng đêm đang bao trùm ngoài kia.

Tôi thấy sợ hãi. Tôi bỗng thấy cần anh.

Anh đã từng nói hãy gọi anh nhưng đó là trước khi anh giận tôi còn bây giờ, nếu tôi gọi anh có đến không? Nếu anh không đến thì tôi phải làm sao? Tôi không muốn trải qua cái cảm giác mong chờ và hi vọng rồi lại tuyệt vọng một lần nữa, chỉ chuyện của bố thôi cũng đã đủ rồi.

- Em ổn không?

Bóng đen đứng trước mặt dịu dàng hỏi còn tôi thì ngơ ngác ngước nhìn anh. Anh đến rồi, không đợi tôi gọi anh cũng đã xuất hiện rồi. Tôi bỗng thấy khóe mắt cay cay, miệng mấp máy vài cái nhưng không thể thốt lên bất cứ lời nào, ngôn ngữ thoáng chốc không còn cần thiết nữa.

- Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Đừng sợ, có anh đây rồi.

Anh ngồi xuống, kéo tôi vào lòng. Tôi úp mặt vào ngực anh, cố nén hai dòng nước mắt nhưng cuối cùng vẫn làm ướt đẫm vạt áo anh. Tôi khóc rưng rức giống như đứa trẻ mặc cho anh khuyên bảo thế nào cũng không dừng lại.

- Ôi trời, có phải trước khi anh đến em đã uống hết bốn lít nước rồi không hả? Bệnh viện sắp biến thành cái ao rồi có biết không?

- …

- Nè, sao vẫn chưa ngừng khóc. Anh vội vàng tới đây nên không mang thêm cái áo nào nữa đâu, em còn khóc nữa thì anh phải cởi trần mất. Nhưng vẫn tốt hơn đóng khố. - Anh nói thêm - Mà giờ thì hỏi tội em đây, tại sao không nói cho anh? Có biết lúc nghe được tin anh đã lo sợ đến mức nào không hả? Tìm em thì không thấy bóng dáng, gọi điện thì không liên lạc được. Anh suýt thì phát điên, anh điên rồi em có chịu trách nhiệm được không?

Cùng lắm thì nuôi anh. Tôi thầm nghĩ và bị chính ý tưởng đó dọa cho sợ hãi. Tôi cọ mũi lên áo anh, lẩm bẩm

- Em xin lỗi.

Anh thở dài, đẩy người tôi ra để mặt đối mặt với anh.

- Sao lúc nào cũng là câu đấy? Từ sau cấm em nói anh nghe hai chữ đó nếu không anh gõ đầu em, rõ chưa?

Tôi bĩu môi, tạm gật đầu cho anh vừa lòng. Anh nghiêm mặt nhìn tôi, đoạn giơ tay che kín mắt khiến phía trước tôi tối đen.

- Đừng nhìn anh lúc này, chỉ nghe anh nói thôi, được chứ?. - Anh hỏi, cũng không đợi tôi trả lời mà nói luôn - Anh không định nói ra ngày hôm nay, càng không phải trong hoàn cảnh như thế này nhưng em ngu ngơ quá, chỉ sợ chậm một chút thôi là em sẽ vuột ra khỏi tầm nhìn của anh. Dương, em nghe đây. Cô gái như em kiên cường khiến anh đau lòng, ngu ngơ khiến anh khó chịu, cô đơn khiến anh xót xa. Anh luôn đứng phía sau dõi theo em nhưng giờ không đủ nữa, anh muốn đi bên cạnh em, như vậy có được không?

Như vậy có được không? Tôi không biết nữa, đột ngột như thế, trong hoàn cảnh và ở một nơi như này, đầu óc tôi thực sự không theo kịp những gì anh nói.

- Em… - Tôi mở miệng rồi lại im lặng. Tôi không biết nên nói gì với anh.

Anh buông tay, đôi mắt ấm áp xoáy sâu vào tôi.

- Không phải trả lời ngay, anh cho em thời gian suy nghĩ. - Anh nghĩ một lát rồi nói thêm . - Anh không chấp nhận hai chữ “ Xin lỗi” kia đâu.

Tôi bật cười, đồng ý với anh.

3. Mẹ tôi đang dần bình phục…cả về sức khỏe lẫn con mắt. Chả thế mà mỗi lần anh đến ánh mắt của mẹ không sáng rực như ánh đèn thì cũng đầy ẩn ít liếc ngang liếc dọc, mà người con trai được nhìn như chiếu tướng kia chẳng mảy may ngại ngùng, hơn thế nữa còn một câu “ Cô” hai câu “ Cô” ngọt sớt. Mẹ và anh nói chuyện hòa hợp với nhau, đến mức tôi còn nghĩ anh là con riêng của mẹ ở bên ngoài. Dĩ nhiên vì cái ý nghĩ đó mà tôi đã bị tổng sỉ vả từ cả hai hướng nhưng càng như thế, tôi lại càng nghi hơn.

- Nó mà là con riêng của mẹ thì con chỉ còn nước khóc ròng thôi, lấy nhau thế nào được. - Mẹ cầm lấy miếng táo tôi vừa bổ, vừa nhai vừa nói.

- Nó? - Tôi nhướn mày - Sao mẹ gọi thân mật thế? Mà lấy cái gì mà lấy, mẹ cứ nghĩ đâu đâu.

- Xì. - Mẹ cười - Tôi đẻ cô ra, nuôi cô lớn từng này mà không biết suy nghĩ cô thế nào sao. Có mà ưng quá đi chứ, còn làm bộ.

- Mẹ. - Tôi rít lên - Con có thật là con của mẹ không đấy? Sao càng ngày con càng thấy mình là đứa được nhặt ở thùng rác mang về vậy?

Mẹ lấy thêm một miếng nữa, tôi nhìn đĩa táo đã vơi đi một nửa mà hoài nghi có phải bà thực sự mới ốm dậy không.

- Bố cô mà nghe được chắc buồn phải biết. Ông luôn tự hào vì có đứa con gái xinh đẹp giống ông chín mươi phần trăm mà.
Tôi nghe mẹ nhắc đến bố, lòng gợn sóng. Gần mười năm nay hai mẹ con tôi đã nói rất nhiều chuyện, rất nhiều chủ đề được thảo luận từ tầm vi mô như cô bán cá hôm nay thế nào cho tới tầm vĩ mô thế giới thay đổi ra sao, duy chỉ có vấn đề về bố là không được đả động. Tôi vẫn cứ ngỡ nó sẽ giống như chiếc ghễ gãy bị vứt trong một góc trên gác xép, sẽ chẳng bao giờ được mang ra ánh sáng mà cứ thế phủ bụi theo thời gian, vậy nhưng cuối cùng mẹ lại yêu cầu mang nó xuống.

- Làm mẹ sao không hiểu con mình đang nghĩ gì, đang băn khoăn gì chứ.
Mẹ liếc tôi, bàn tay vỗ vào mép giường ý bảo tôi ngồi xuống đó.

- Có những chuyện mẹ không đề cập tới vì nghĩ rằng đã là quá khứ thì để cho nó qua đi, dù có hoài niệm sâu sắc thì tất cả đã không còn như lúc ban đầu, không nghĩ rằng con vẫn mang nó theo như một nỗi ám ánh. Mẹ xin lỗi.

Con gái, mẹ biết con đã đau buồn nhiều. Khiến con có một tuổi thơ không trọn vẹn, mẹ thật lòng xin lỗi. Gần mười năm trôi qua, nhiều lần nhìn con kiên cường mà lớn lên mẹ cũng rất đau lòng nhưng con đã sống tốt, phải không? Mẹ đã nhiều lần tự hỏi có hối hận khi đã yêu và lấy bố con không, đáp án là không. Nếu cho mẹ lựa chọn một lần nữa thì mẹ vẫn cứ quyết định như vậy bởi vì con yêu à, những kỉ niệm với bố con là quãng thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất mẹ từng có, giống như con là điều tuyệt diệu nhất mà mẹ có, mẹ tin bố con cũng nghĩ vậy.

- Mẹ nghĩ vậy thật sao? Không phải bởi vì con mà bố mới rời đi sao? - Cầm lấy bàn tay mẹ đang xoa đầu, tôi áp lên má mình.

- Con bé ngốc, bố con rất yêu con, kể cả khi ông ấy rời đi thì tình yêu ấy vẫn không thay đổi. - Mẹ cười hiền. - Vậy nên con đừng sợ gì cả, hãy cứ làm theo những gì con tim con mách bảo. Bởi vì con sống là cho hiện tại, đừng lo sợ về tương lai hay băn khoăn về quá khứ, chúng chỉ khiến con cảm thấy mệt mỏi và bỏ lỡ những điều tốt đẹp hiện có mà thôi.

Tôi rưng rưng nước mắt, ào vào lòng mẹ. Ngay khi cảm xúc đang dâng trào khiến tôi muốn nói vài lời cảm động thì mẹ cất lời

- Thế nên đừng làm khổ thằng Nhật Minh nữa, chúng mày nhanh nhanh lên cho mẹ có cháu bế.

Tôi…

Hóa ra đây mới là mục đích của mẹ khi nói về bố, hẳn là anh đã thủ thỉ bên tai mẹ lâu rồi. Giờ thì tôi không chỉ đối phó với riêng giặc ngoài mà người trong nhà tôi cũng bắc cầu cho anh sang rồi, tôi làm sao mà thắng được.

*
hoang hon
Hoàng hôn buông xuống, tôi cùng anh dảo bước về bệnh viện. Ban nãy mẹ nói muốn ăn cam nên đuổi chúng tôi ra ngoài, bà yêu cầu là loại cam mua ở quán quen khiến chúng tôi đi lòng vòng mấy con phố mới mang được chúng về. Nhìn anh tay xách nách mang đủ các loại túi mà tôi muốn cười, đây là hình phạt vì dám nhờ mẹ tôi làm cứu viện cho anh.

- Em cười cái gì?

Tôi chớp mắt, chạy lên một bước để đứng đối diện với anh đoạn bắt chước anh nghiêm mặt, ánh mắt cũng tỏ rõ vẻ hối lỗi.

- Về câu hỏi của anh, em đã nghĩ trong suốt những ngày qua. Anh biết đấy, chuyện của bố em….

- Anh nhắc lại là anh không chấp nhận lời xin lỗi.

Tôi nhìn anh căng thẳng mà thấy hả hê trong lòng. Thường ngày anh lạnh lùng lắm mà, nghiêm khắc lắm mà, chỉ cần trừng mắt là khiến người khác rụt cổ ấy vậy mà giây phút này lại giống như đứa học trò mới lớn khi phải trả bài trên bảng.

- Nhưng em thật sự…

- Thôi, không cần nói nữa. Anh cho em thời gian suy nghĩ, đến khi nào em gật đầu đồng ý thì hãy trả lời anh.

Nói rồi anh bước đi, bỏ qua cả nụ cười tinh ranh trên khuôn mặt tôi.

- Đứng lại. Anh không muốn đi bên cạnh em nữa à? Bước nhanh như thế em đuổi làm sao kịp.

- Em nói gì? - Anh quay ngoắt lại nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như những ánh sao trong đêm trời quang.

- Thích em nhé, được không?

Tôi cười và anh cũng cười. Một tiếng ừ nhẹ theo gió vờn qua đuôi tóc tôi, mặt trời trải xuống màu vàng đậm nhuộm kín ánh mắt anh. Tôi chưa từng thấy một chiều hoàng hôn nào đẹp đến vậy, ấm áp đến vậy giống như bàn tay anh đan chặt vào những ngón tay tôi.
ST

Nhãn: , , ,

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ

TRUYỆN NGẮN: NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ

Keng keng keng!

- Thưa cô, đến giờ đi học ạ

Quen quá rồi mà! Tiếng khua chiêng múa kẻng cùng giọng điệu đầy khiêu khích của huynh trưởng phá tan giấc mộng đẹp của nó... Vừa ăn Tết xong, nó trở lại nhịp học 3 buổi/ ngày và 7 ngày/ tuần... Ừ thì lớp 12 ai cũng thế... nhưng nó vẫn được phép kêu khổ mà, mặc kệ tất cả, nó yêu nhất lúc này là sự-nghiệp-ngủ-vĩ-đại... Đã quá lâu rồi nó mới được nghỉ 1 buổi sáng chủ nhật ...

- Tinh thần tuổi trẻ ngày nay chán quá! Như thế này mà đòi làm thủ khoa á! Ngày xưa anh không như mày đâu... - và điệp khúc muôn thủa lại bắt đầu...

- Thế em hỏi anh Học để làm gì! - Nó làu nhàu chui khỏi chiếc chăn ấm, dù trời không còn lạnh cóng như mùa đông, song cái hơi thở của mùa xuân vẫn khiến người ta rùng mình...

- Thì kiếm việc làm
- Anh có việc làm chưa! Hay anh học quản trị kinh doanh rồi về làm quản trị em thay cho mẹ - Nó cãi! ông anh quý tử ra trường 2 năm rồi mà đã xin được việc đâu! Ở nhà có 2 anh em, rảnh là lão lại lôi nó ra ...tập quản lí

- Hay là thế nhở! Thế hôm nay không học Anh à!

- Học không hiểu, em nghỉ rồi! Em sợ không tốt nghiệp nổi quá, thật sự em không thể nhét 1 chữ tiếng Anh nào vào đầu!

- Như mày thì ai dạy cũng thế thôi, đổi mấy giáo viên 1 tháng rồi? ngu nó là bản chất mà

Đang định phang cho lão 1 cái thì mặt lão bỗng đăm chiêu, rồi đưa nó một mảnh giấy gấp tư! (nghe có vẻ hình sự

- Đẹp trai, tử tế, nhà mặt phố, bố làm to, chưa bạn gái... Liên hệ đi, số điện thoại của nó đấy - Huynh trưởng vội phân trần

- Liên quan gì em! - nó ngơ ngác, và biết chắc huynh trưởng lại sắp có trò mới, và nó là vật thí nghiệm...

- À quên! Gia sư mới của mày đấy, nó giỏi Anh Văn lắm - Huynh trưởng cười lớn: Bạn anh đấy, nghĩa là bằng tuổi anh và hơn tuổi mày ! Đừng bắt nạt người ta nhá!

- Sao anh không nghĩ cho em nhỉ, nhỡ nó bắt nạt em...

- Không oan đâu! Trẻ con gặp mày thì đang nín cũng phải khóc mà... Và gọi là "thầy", không phải "nó"! Để khuyến khích mày học, hôm nay anh nấu cơm, mày chỉ việc ... nấu thức ăn và rửa bát...

Và lại thêm 1 gia sư bất đắc dĩ, nó nhăn mặt nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý!


Buổi học đầu tiên, nó cảm thấy hôm nay đẹp ngày, tự cho phép "thầy" nghỉ một hôm - và cũng là cho nó nghỉ một hôm! "Thầy" tỏ ý không hài lòng!

Buối học thứ 2, nó cũng cho "thầy" nghỉ thêm buổi nữa. "Thầy" không nói gì, nhưng nó bị huynh trưởng tát cho 2 cái vì tội lười. Đúng là từ bé đến giờ nó sợ lão còn hơn cả sợ mẹ...

Buổi học thứ 3, Nó miễn cưỡng đi học. Nói là đi nhưng thực ra là "thầy" đến nhà nó dạy, dưới sự dám sát của huynh trưởng! "Thầy" xuất hiện, công nhận "thầy" cũng đẹp trai ... Đang mơ màng thì huynh trưởng tuyên bố:

- Chỉ dạy Anh Văn, không dạy "cái khác"

"Thầy cười lớn, còn nó thì khó chịu vô cùng... Nó lễ phép:

- Em chào "thầy"

- Ơ không! Anh là bạn của anh trai em mà

- Vâng! Thế hôm nay anh cho em nghỉ học! Em buồn ngủ

Một cái gì đó phang mạnh vào tay làm nó đau kinh khủng, lại một đòn chí mạng đầy bất ngờ và hấp dẫn của huynh trưởng, nó ôm trọn chiếc thước gỗ. Cùng lời răn đe "cấm nghỉ"

- Có vẻ căng thẳng nhỉ, làm gì có học sinh nào ra lệnh cho thầy giáo như em - Anh nói có vẻ đầy đắc ý

- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi! - nó đáp ngắn gọn, cứ nghĩ đến việc ăn đòn trước mặt người khác là nó phát nổ tung, dù sao nó cũng 18 tuổi rồi

Buổi học diễn ra âm thầm lặng lẽ, và vẫn không có một chút kiến thức nào vào đầu nó cả. Có lẽ đây là tình trạng bộ nhớ đầy, không thể tiếp nhận thêm bất cứ dữ liệu nào........ Nó học lại từ lớp vỡ lòng, huynh trưởng giao cho anh cái thước gỗ (khỏi nói cũng biết là để làm gì

Đầu tiên là nó phải viết những công việc hàng ngày bằng tiếng Anh và ấn tượng đầu tiên của nó với anh thật "tốt".

" getup at... I clean your teeth...( nó đã nhầm từ " My" sang "Your" )

- Mỗi buổi sáng em đều đánh răng hộ anh à

- Sai 1 từ thôi, có gì mà "thầy" phải vui thế, nhạo báng người khác là niềm vui của "thầy" à - nó chả biết nói gì, ngại không còn gì để nói! Mỗi lần không vừa lòng nó lại gọi anh là "thầy". Cứ kiểu học hành tuỳ ý, nhưng hình như cứ ảnh hưởnh đến danh dự nhiều nên có vẻ nó chăm hơn, chăm hơn nhưng cũng không giỏi hơn là mấy...

*

Dù là học tại nhà nó, nhưng người đến muộn luôn là nó.

- Sao em không bỏ cái thói quen bắt người khác đợi chờ vô lí đi nhỉ! Có mấy ai giỏi như em nhỉ, có mấy cái bậc thang cũng trễ giờ, may mà em không bảo em tắc đường - anh vặn vẹo

- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi - nó bâng quơ

...

và hàng loạt các giải thích của nó đều như thế, chả hiểu sao nó cứ thích làm "ngoại lệ", lần nào nó cũng chỉ giải thích như thế:

Tại sao có vài bài tập mà em cũng không chịu làm - vì em là ngoại lệ

Làm sao anh có thể chịu được đứa làm thì "khiêm tốn" mà nói thì "tự tin" như em nhỉ - Vì em là ngoại lệ

...

Có lúc đang ngồi học, nó chợt thốt lên:

- Sao bàn chân anh trắng thế? - nói xong hình như nó mới nhận ra mình hơi "duyên"

- Có ai như em không? Em để ý anh kĩ thế

- Không! Em là ngoại lệ! - mặt nó nóng bừng

May mà anh đang không uống gì đó như trong phim, không thì hậu quả "khó lường". Mặt mũi anh đỏ gay, đang cố kìm nén cảm xúc ... cứ như thiếu nữ trước vị hôn phu... Nó lại mơ màng... nhìn anh chằm chằm và... "thước gỗ" lại có dịp được sử dụng... Nhưng lần nào cũng thế, khác với huynh trưởng , chiếc thước thay vì đập vào mặt nó là đập xuống bàn... Nó giật mình, vỡ tan giấc mộng về một hoàng tử cười ngựa trắng (là nó)... đang lặng nhìn nàng công chúa (không) trắng nhưng da dẻ hồng hào (là anh). Bên anh dù lộn xộn nhưng nó thấy tâm trí thật yên bình...

*

Chủ nhật, và lại là ngày có lịch học trồng chéo của nó... 7h Có tin nhắn! Không còn gì hạnh phúc hơn, tin nhắn của con bạn thân - tin báo nghỉ học! Nó yên trí cuộn tròn trong hơi ấm chiếc chăn tiếp tục một giấc ngủ dài... Nhưng chỉ một chút sau, điện thoại réo ầm ĩ...

- Sao hôm nay nghỉ à! Hay lại đi muộn - giọng trưởng nhóm học thêm cất lên du dương khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu gì. Vội vàng vứt chăn sang một bên, nó nặng nhọc đi học. Chỉ mới một chút trước thôi nó còn ngập tràn hạnh phúc. Ôi! cái thế giới đảo điên rồi...

10h về nhà, huynh trưởng được nghe lại tình hình, đăm chiêu 1 lúc rồi trầm ngâm:

- Mày ngơ thật hay giả vờ ngơ đấy! Hôm nay 1 tháng 4

Nó thở dài, học nhiều mới thấy hạnh phúc của phút giây nhận tin nghỉ học...

- Chiều nay nghỉ đấy! Chúng nó vừa bảo anh nhắn với mày. Ơ! Sao mặt xị ra thế, mày thích cái tin này lắm cơ mà!

Mệt! Nó tự nhủ hôm nay không tin ai nữa! Chiều... nó lại lóc cóc đi học, mặt nó vênh lên "em không bị lừa nữa đâu"! Nắng gay gắt, mồ hôi nhễ nhại, lớp học không một bóng người! Nó cứ ngỡ nó đến sớm, nhưng hôm ấy nghỉ thật... Lại vật vã trở về, và huynh trưởng đã tặng ngay cho nụ cười khiêu khích.

- Đấy là cái tội không chịu tin người, anh có lừa mày bao giờ đâu? Hôm nay máy giặt hỏng... chịu khó nhá!

- Vâng! - nó nặng nhọc bê chậu quần áo to tướng ra ngồi "nghiên cứu". Chứ nó nghe lời lão lắm. Mọi việc xong xuôi, thì huynh trưởng với khuôn mặt tươi cười và cốc nước mát lạnh đưa cho nó, cười rất tươi rồi cất lời:

- Vất vả rồi! Anh phát hiện ra từ giờ nhà mình không nên dùng mày giặt, đỡ tốn điện... tốc độ mày ngang máy đấy. Đang thời kì bão giá mà : D

Máy giặt không sao đâu : D

Cái thế giới lại đảo điên lần nữa! Ôi! Ngày 1.4, nó quyết định tắt đt, hôm nay thế là đủ rồi. : ( Ai bảo trời sinh nó ra vốn thật thà không lừa được ai. Cả ngày nó nằm bẹp trên giường, nhàm chán và vô vị! Chẳng biết từ bao giờ nó không còn muốn nghỉ học vị gia sư này nữa, nhưng vẫn thấy ghét Anh Văn. Ngày dặc biệt này mà không được gặp anh nó thấy cũng buồn, người duy nhất luôn đồng ý cho nó là ngoại lệ. Nó tiếc 1 tháng 4 mà lại phải ngồi ở nhà trong tư thế này, nó chợt nảy ra trò đùa, chắc cũng không mới, nhưng vẫn dùng được...23h50 nó nhắn tin cho anh:

"Anh ngủ chưa?"

Mãi không thấy anh rep, nó dần mơ màng, thì anh gọi lại! Lạ! Có mấy khi anh gọi cho nó đâu...

- Như thế này có giống ngủ rồi không?

Nó im lặng, không biết có nên đùa nữa không:

- Anh thích bạn gái như thế nào?

- Em có làm sao không đấy?

- Anh cứ trả lời đi!

- Bạn gái anh không bao giờ cao dưới 1.6m và trên 1.7m, quan trọng là phải nấu ăn ngon

- Thế cho em là ngoại lệ nhá!

- Hả!

- Làm bạn gái cao dưới 1.6m và nấu ăn cực tệ của anh

- Em biết hôm nay là ngày bao nhiêu không! Ngủ đi, sang ngày 2.4 được 10 phút rồi đấy!

Rồi tiếng im lặng kéo dài, anh không nói gì... nó vẫn không ngắt máy... (có lẽ hôm nay khuyến mãi).Nó quên mất thời gian rồi, vậy là hôm nay nó chẳng cho ai ăn "cá" được... Nó thấy tim đập mạnh, cứ như tỏ tình thật ý, mà hình như nó nhận ra nó không hẳn là đùa... Chẳng hiểu sao nó làm thế...

- Vâng! Nhân ngày tiếp theo của 1 tháng 4 ạ - giọng nó có chút run run

- Ngủ sớm đi - Giọng anh nhẹ nhàng, có vẻ bất ngờ...


Hôm sau, anh không đến dạy gia sư. Nghe huynh trưởng nói từ hôm nay anh không dạy nữa, anh bận! Nó hiểu lí do tại sao,lòng thấy "hẫng", nó nhớ lúc đầu nó đã mong thoát khỏi những buổi học của vị gia sư này như thế nào! Vậy mà giờ nó lại thấy buồn mênh mang... Mấy ngày sau ấy nó như người mất hồn, nó cũng chẳng hiểu sao lại không thể tập trung gì được. Cứ giống như một vụ "tỏ tình" bị từ chối ý nhỉ, chẳng lẽ là thật? nó thích anh thật à?

Mọi chuỵên tiếp diễn trong 1 tuần, lúc này huynh trưởng của nó mới lên tiếng:

- Thôi! Anh bảo nó dạy mày tiếp, chứ mày cứ thế này chắc thi khối L thôi! Mà như mày chắc cũng trượt. khối ấy thi Nữ công gia chánh và Tam tòng Tứ Đức!

- Là gì đấy - nó hỏi lấy lệ

- Khối L(Lấy chồng) Nếu mày không đỗ Kinh Tế thì tao gả luôn mày cho nó!

Giờ thì nó hiểu, huynh trưởng đã biết vụ "tỏ tình" của nó. Sao anh "mỏ nhọn" thế nhở. Chẳng lẽ huynh trưởng giờ là bảo mẫu của cả anh! Trời ạ! Tấm lòng huynh trưởng thật bao la... Nhưng sao từ khi nghe tin nay nó vui hơn cả trẻ con trước năm 45 được may áo mới nhiều. Hôm sau buổi học Anh Văn lại tiếp tục, nó không đến trễ nữa... Nếu không có huynh trưởng đứng đấy, chắc nó đã ôm trầm lấy anh mất!

- Đúng là "Thượng đế đã lường trước mọi điều.. chỉ trừ việc thiên thần đã phải lòng ác quỷ...". Tao bảo mày chỉ dạy Anh Văn thôi mà - huynh trưởng thở dài nhìn anh

- Thầy không dậy mà trò cứ học thì làm sao! Cũng sốc lắm, mấy ngày rồi vẫn chưa ổn định tinh thần - Anh nhìn nó vẻ lực bất tòng tâm

Đợi huynh trưởng đi khuất, nó mới ngẩng lên nhìn anh, chưa bao giờ huyết áp của nó tăng cao thế!

- Em hỏi thật đấy! Cho em làm ngoại lệ nhá - Mặt nó đỏ bừng nhưng nó đã nắm chắc phần thắng...

- Ngoại lệ gì?

- ...

- Thế em có đồng ý đánh răng cho anh mỗi ngày không?

Im lặng, tự nhiên nó thấy mình như bị đùa giỡn! Hình như nó sắp oà khóc đến nơi. Có khi nào cuộc đời này giống như là phim không nhỉ! Lại một kết thúc có hậu... Trời tự nhiên có sấm làm nó giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, mưa ào ào đổ xuống... Bão về...

- Ơ sao đấy! Nếu em không thích thì để anh đánh răng cho em

- Có ai vô duyên như anh không nhỉ? - Lúc này cảm giác của nó thật hỗn độn

- Không! Anh là ngoại lệ - Anh vẫn chưa thôi.

- Thế là anh có đồng ý không?

- Nhưng giờ em chỉ là học sinh cao dưới 1.6m của anh thôi! Anh sợ huynh trưởng nhà em lắm! Còn khoản nấu ăn... anh sẽ đào tạo em !

- Em không thi khối L đâu! Yên tâm

Anh có lúc rất nghiêm nghị, nhưng vẫn đủ hài hước trước những trò đùa ngớ ngẩn của nó. Mắt nó mơ hồ nhìn ra bầu trời đang mưa xối xả, nó mơ 1 ngày vênh mặt lên báo cho huynh trưởng và anh kết quả thi... nó đang mong đến 1 ngày nắng sáng rực và nóng hơn thế...

*

Một ngày đầu tháng 8 nắng, hơi nóng hầm hập nhưng bầu trời rực rỡ. Ở dưới gốc cây bàng xanh rì, to lớn, có chàng trai đang chờ 1 ai đó... Khuôn mặt có nét đăm chiêu nhìn về phía có cô bé cũng thật rạng rỡ như nắng mùa hè...

-Em đỗ rồi! Nó hắng giọng rồi ra vẻ nghiêm trọng nói tiếp:

Giờ ta đã công thành danh toại, chàng có đồng ý theo ta về dinh không?

- Thế nàng đánh răng cho ta mỗi ngày nhá

- anh đáp lại đầy thách thức

- Hự! Vậy chàng có cho ta là ngoại lệ không - mặt nó lại đỏ bừng, không biết vì nắng nóng hay còn nguyên nhân gì khác...

Anh im lặng, rồi hôn nhẹ lên trán nó... Lần này trời không còn đổ mưa hay có sấm, nắng vẫn cứ chói chang giữa nền trời mênh mông...

"Ngốc ạ! Ngay từ đầu em đã là ngoại lệ...!"
Hết

Nhãn: , , ,