Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Đen và trắng



Tôi đã tin rằng mình đúng và cậu ấy sai, còn cậu ấy cũng một mực khẳng định tôi sai và cậu ấy đúng. Cô giáo đã quyết định phải dạy cho chúng tôi một bài học quan trọng trước chuyện này. Cô đưa cả hai đứa đứng lên trước lớp, để cậu ấy đứng ở phía bên kia bàn cô, còn tôi ở phía bên này.

Ngay giữa bàn, cô đặt một vật lớn có hình tròn. Tôi có thể thấy rõ nó màu đen. Cô hỏi cậu ấy vật đó màu gì. Cậu đáp: “màu trắng ạ”.

Tôi không thể tin nổi sao cậu ta lại bảo nó màu trắng chứ, rõ ràng nó đen kia mà! Vậy là một cuộc tranh cãi khác lại nổ ra giữa các bạn trong lớp và tôi, nhưng lần này, chúng tôi cãi nhau về màu sắc của vật đó.

Cô giáo bèn bảo tôi đứng vào vị trí của cậu ấy, cậu ấy đứng vào chỗ của tôi. Chúng tôi đổi chỗ cho nhau xong thì cô hỏi tôi vật đó màu gì. Tôi đáp: “màu trắng ạ”. Rõ ràng, nó là vật thể có hai mặt với màu sắc khác nhau, nếu đứng ở chỗ cậu ấy nhìn thì là màu trắng. Chỉ khi đứng ở chỗ của tôi nhìn thì nó mới là màu đen.

Vậy là hôm đó, cô giáo đã dạy tôi một bài học thật quan trọng: Bạn phải ở vào vị trí của người khác để quan sát sự việc bằng chính đôi mắt của họ, như thế, bạn mới thực sự hiểu quan điểm của họ về vấn đề đó.

Nhãn:

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Cách dạy con đặc biệt của một người mẹ

Tất cả chúng ta đều hiểu, chẳng có gì hay ho về chuyện làm đổ sữa. Nhưng câu chuyện này hoàn toàn khác. Tôi hy vọng tất cả các bậc phụ huynh có thể hành xử theo cách này.


Gần đây tôi có nghe người ta kể về một nhà khoa học nổi tiếng. Ông đã tạo ra những đột phá rất quan trọng trong lĩnh vực y học. Một phóng viên đã phỏng vấn ông và hỏi rằng, tại sao ông nghĩ rằng mình có thể sáng tạo nhiều hơn so với những người bình thường? Điều gì đã khiến ông rất khác biệt với những người khác?

Nhà khoa học trả lời, theo ông, mọi chuyện hẳn bắt đầu từ một trải nghiệm từng có với mẹ ông. Sự việc xảy ra khi ông chỉ mới hai tuổi. Lúc đó, khi đang cố lấy một chai sữa trong tủ lạnh ra thì ông trượt tay và chai sữa rơi xuống đất, tung tóe tất cả lên sàn bếp, hệt như một biển sữa vậy!

Khi mẹ ông bước vào, bà không la mắng, cũng không dạy dỗ hay trách phạt gì, chỉ bảo ông, “Ồ, Robert, con đã tạo ra một cảnh lộn xộn tuyệt vời và thú vị thật đấy! Mẹ chẳng mấy khi thấy một vũng sữa lớn như vậy đâu. À, vậy là đã có thiệt hại rồi đây. Con có muốn ngắm nhìn và chơi với chỗ sữa đó một chút trước khi mẹ con mình dọn dẹp nó không?”.

Tất nhiên là Robert thích rồi. Sau một lát, mẹ cậu bảo: “Con biết không Robert, mỗi khi con tạo ra một sự lộn xộn thế này, rốt cuộc rồi con cũng sẽ phải dọn dẹp và sắp xếp lại mọi thứ trở về trật tự ban đầu. Vậy giờ con muốn làm thế nào? Chúng ta có thể dùng thìa hay khăn, hoặc chổi. Con thích cái nào hơn?”. Cậu bé đã chọn thìa và thế là hai mẹ con cùng nhau dọn dẹp chỗ sữa bị đổ.

Rồi mẹ Robert lại bảo, “Con biết không, điều mà chúng ta thấy được trong việc này là sự cố xảy ra khi bê một chai sữa to chỉ bằng đôi bàn tay bé xíu. Mẹ con mình hãy cùng ra phía sân sau và đổ lại đầy nước vào chai. Và con sẽ tìm ra cách để có thể bưng chai nước mà không làm rơi nó”. Thế là cậu bé đã hiểu rằng, nếu nắm chặt vào miệng bình bằng cả hai tay, cậu hoàn toàn có thể bưng chai sữa mà không làm đổ. Thật là một bài học tuyệt vời!

Nhà khoa học nổi tiếng đã ghi nhớ khoảnh khắc đó vì nó giúp cậu hiểu rằng, mình không nên sợ hãi khi mắc phải những sai sót.

Cùng với đó, cậu cũng học được một điều, lỗi lầm chính là những cơ hội để ta học hỏi một điều mới mẻ, cũng giống như những thí nghiệm khoa học sau này. Ngay cả khi không thành công, thường thì ta vẫn có thể học được điều gì đó từ nó.

Sẽ chẳng phải rất tuyệt vời hay sao nếu tất cả các bậc cha mẹ đều hành xử với con cái theo cách mẹ Robert đã làm với cậu.

Nhãn:

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Lạc quan cởi mở là kho báu vô hình

Đời người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Người ta sẽ luôn phải đối mặt với những khó khăn, thất bại và phiền não trong cuộc sống. Khi đối mặt với thất bại, nếu người ấy có thể giữ một cái nhìn lạc quan, tự tin và rộng mở, thì anh ta sẽ có thể chuyển bình thường thành giàu có, khó khăn thành thoải mái, và ngay cả chuyển sự đau khổ trở thành những trải nghiệm tốt đẹp và quý giá.

Khoa học hiện đại cũng đã chứng minh rằng một người rộng lượng, hào phóng và lạc quan sẽ có một tâm hồn thanh thản, cũng như sống một cuộc sống thoải mái, khỏe mạnh và trường thọ. Hai bác sĩ thuộc Trường Y của Đại học John Hopkins đã từng làm một nghiên cứu như sau. 127 sinh viên được lựa chọn ngẫu nhiên, tốt nghiệp từ năm 1949 đến 1964, được chia làm hai nhóm dựa trên tính cách của họ. Những người trong nhóm I là thận trọng và thiếu thích nghi, trong khi những người trong nhóm II là lạc quan, cởi mở và linh hoạt. Những người trong nhóm I đã kết thúc với một tỷ lệ cao của bệnh tật và tử vong. 15 năm sau khi tốt nghiệp đại học, 13 người trong nhóm này đã qua đời, trong khi những người trong nhóm II vẫn còn sống. Kết quả nghiên cứu cho thấy việc một người lạc quan hay không là có liên hệ chặt chẽ với tỷ lệ mắc bệnh và trực tiếp ảnh hưởng tới tuổi thọ của một người.

Trong “Tam Quốc diễn nghĩa”, Tào Tháo bại trận tại Xích Bích, 83 vạn đại quân bị Chu Du dùng hỏa công đánh bại, toàn quân gần như không còn ai. Tuy nhiên trải qua mấy phen nguy nan, ông ta vẫn ngẩng mặt lên trời cười, không vì thế mà mất đi tự tin. Cuối cùng ý chí ngoan cường của ông ta đã dẫn bại quân thoái khỏi vũng bùn của thất bại.

Tháng 12 năm 1914, nhà phát minh vĩ đại Thomas Edison đã chứng kiến phòng thí nghiệm của ông bị đốt thành tro bụi bởi một vụ cháy lớn; chỉ trong một đêm, ông gần như đã mất đi tất cả thành quả nhờ lao động khó nhọc trong suốt cuộc đời mình. Mặc dù ông đã bảo hiểm số tiền 238.000 đô-la cho phòng thí nghiệm, nhưng tổn thất thực sự trong vụ cháy ước tính hơn 2 triệu đô-la. Sáng hôm sau, Edison nhìn đống đổ nát và nói: “Có một giá trị lớn trong vụ tai nạn này. Tất cả sai lầm của ta đã bị thiêu trụi bởi ngọn lửa. Tạ ơn Chúa, con có thể bắt đầu lại từ đầu.” Ba tuần sau vụ cháy, Edison đã phát minh ra chiếc máy hát đầu tiên trên thế giới.

Thất bại và phiền não không chỉ khiến người ta trở nên thất vọng, mà nó còn là cơ hội để bắt đầu lại mới hoàn toàn, tựa như tôi luyện trong ngọn lửa khắc nghiệt. Trên con đường nhân sinh, bất kể bao nhiêu rên rỉ sau khi một người ngã xuống đất, nó không hề có tác dụng gì. Chỉ bằng cách dũng cảm đứng dậy, người ấy mới thực sự là mạnh mẽ. Mặc dù vụ cháy lớn đã thiêu rụi tất cả tài sản hữu hình của Edison, bao gồm sổ ghi chép dữ liệu và thiết bị thí nghiệm, nó không thể xóa đi sự lạc quan khoáng đạt của ông, và các ý tưởng cũng như quy trình vẫn nằm trong đầu Edison. Ông có thể bắt đầu lại bất cứ lúc nào. Đại đa số con người thế gian quá chấp trước vào những thứ vật chất hữu hình, mà bỏ quên các tài sản vô hình, từ đó rất khó vượt qua thất bại và phiền não. Lạc quan và cởi mở có thể khiến con người tân sinh, và nó là kho báu vô hình trong đời người.

Nhãn:

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Cái bẫy chuột

Một con chuột nhòm qua kẽ tường xem người nông dân và vợ anh ta đang mở gói gì đó. “Không biết cái hộp đó chứa thức ăn gì nhỉ?” con chuột tò mò. Và rồi nó hoảng hốt nhận ra đó là cái bẫy chuột.

Chạy ra sân nông trang, con chuột loan báo: “Có cái bẫy chuột trong nhà đấy nhé! Có cái bẫy chuột trong nhà đấy nhé!”

Gà thấy vậy lục cục ậm ừ, ngẩng đầu lên bảo: “Ngài chuột ơi, tôi thấy đây quả là mối nguy cho ngài đấy, nhưng nó lại chẳng hề hấn gì với tôi. Tôi chẳng bận tâm về nó đâu”.

Chuột quay sang lợn bảo: “Có cái bẫy chuột trong nhà đấy! Có cái bẫy chuột trong nhà đấy!”. Lợn tỏ ra thông cảm nhưng cũng bảo: “Tôi cũng rất tiếc, ngài chuột ạ. Nhưng tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện cả. Hãy cứ yên tâm là tôi sẽ luôn cầu nguyện cho ngài”.

Chuột bèn quay sang bò cái bảo, “Có cái bẫy chuột trong nhà đấy! Có cái bẫy chuột trong nhà đấy!”. Bò cái đáp: “Ồ, ngài chuột. Tôi lấy làm tiếc cho ngài lắm, nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới tôi”.

Vậy là chuột lại quay vào trong nhà, gục đầu chán nản vô cùng khi phải một mình đối mặt với cái bẫy chuột của người nông dân.

Cho tới rất khuya đêm hôm đó, một âm thanh vang to khắp căn nhà, hệt như âm thanh khi cái bẫy sập được con mồi. Vợ người nông dân vội chạy tới xem con gì đã sập bẫy. Trong bóng tối, bà không thấy con rắn độc đã bị kẹp đuôi vào cái bẫy đó. Con rắn đớp ngay bà. Người nông dân vội vàng đưa vợ tới bệnh viện, khi trở về nhà, bà lên cơn sốt.

Ai cũng biết, người ta thường trị sốt bằng súp gà tươi, thế là người nông dân liền bắt con gà mái ghẹ để làm súp. Nhưng cơn sốt không dứt, vậy là bè bạn và hàng xóm tấp nập kéo tới thăm bà. Để mời họ ăn cơm, người nông dân đã giết thịt con lợn. Nhưng rồi vợ ông cũng không thể qua khỏi, bà chết. Có rất nhiều người đã tới viếng đám tang bà, và người nông dân lại phải tiếp tục mổ thịt con bò cái để có đủ thịt mời tất cả mọi người.

Con chuột buồn bã vô cùng khi chứng kiến tất cả những chuyện này qua kẽ tường.

Bạn thấy không, nếu lần tới, khi bạn nghe thấy ai đó nói rằng họ đang phải đối mặt với rắc rối nào đó và nghĩ rằng nó chẳng liên quan gì tới bạn, hãy nhớ tới câu chuyện này. Khi ai đó trong chúng ta bị đe dọa, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy khốn. Bởi chúng ta đều liên đới với nhau trong một hành trình chung gọi là cuộc đời. Hãy để ý quan tâm tới nhau, giúp đỡ, khuyến khích nhau. Mỗi chúng ta chính là một sợi chỉ quan trọng trong tấm vải dệt của người khác.

Nhãn:

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Câu chuyện hay bức tượng cẩm thạch

Rất nhiều người đến từ mọi nơi trên thế giới chỉ để chiêm ngưỡng bức tượng cẩm thạch tuyệt đẹp. Một đêm, viên đá cẩm thạch nói chuyện với bức tượng cẩm thạch.


“ Này bức tượng cẩm thạch, thật không công bằng chút nào. Tại sao mọi người từ mọi nơi trên thế giới đến đây chỉ để bước qua tôi và chiêm ngưỡng bạn?”.

Bức tượng cẩm thạch trả lời: “Bạn thân mến của tôi. Bạn còn nhớ chúng ta đều xuất phát từ một hang động giống nhau không?”.

- “Đúng. Đó cũng chính là lý do tại sao tôi cảm thấy quá bất công. Chúng ta đều được sinh ra từ hang động giống nhau, vậy tại sao mỗi người chúng ta lại nhận được sự đối xử khác nhau đến vậy?”

- “Thế bạn còn nhớ những ngày khi mà các nhà kiến trúc cố gắng chế tác bạn nhưng bạn lại ra sức chống đối họ không?”

- “Có, tất nhiên là tôi nhớ. Tôi ghét mấy người đó. Không thể tưởng tượng được mấy người đó lại sử dụng mấy cái dụng cụ đáng ghét mài giũa lên người tôi. Nó làm tôi đau và tổn thương quá nhiều. Thật kinh khủng!

- “Đúng rồi. Các nhà kiến trúc đã không thể chế tác được bạn”.

- “Thế thì sao?”

- “Khi các nhà kiến trúc quyết định từ bỏ bạn và bắt đầu chế tác sang tôi. Tôi đã biết một điều rằng tôi sẽ trở thành một điều gì đó khác biệt sau những nỗ lực của các nhà kiến trúc. Tôi đã không chống đối lại họ, thay vào đó tôi cố gắng chịu đựng những nỗi đau từ các dụng cụ mà họ mài giũa vào người tôi.

Đá cẩm thạch lặng thinh suy nghĩ.

- “… Và anh bạn của tôi, đó chính là cái giá để có được mọi thứ trong cuộc sống. Từ khi bạn quyết định bỏ nửa chừng, chống đối lại họ, không chịu đựng nổi những vất vả, những nỗi đau thì bạn không thể đổ lỗi cho bất kì ai khi mà họ bước qua bạn để chiêm ngưỡng tôi”.

Càng có nhiều khó khăn gõ cửa cuộc sống của bạn, bạn càng phải quyết tâm vượt qua để cuộc sống tốt hơn. Bạn sẽ học hỏi được từ những khó khăn đó, sử dụng nó để phục vụ cho tương lại của bạn. Những trở ngại và thất bại hôm nay là viên gạch vững chắc để bạn bước tới thềm cửa rạng ngời của tương lai.

Khi quá khứ đi qua, bạn không thể thay đổi nó. Nhưng bạn có thể làm tốt hơn trong tương lai. Quá khứ có thể là tốt, nhưng hiện tại còn tốt hơn và tương lai luôn là tốt nhất.

Nhãn:

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Sợi dây giữ voi

Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy lũ vật to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.


Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.

Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.

Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?

Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khókhăn của cuộc sống.

Nhãn:

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Câu chuyện về Socrates và những tin đồn


Hãy ghi nhớ triết lý này trong đầu nếu lần sau bạn cũng nghe theo hoặc định lặp lại một tin đồn.

Trong thời Hy Lạp cổ đại (469-399 TCN), Socrates được ca ngợi một cách rộng rãi bởi trí tuệ của ông.

Một ngày triết gia vĩ đại tình cờ gặp một người quen, người đó tiến thẳng tới ông một cách phấn khởi và nói, “Socrates, ông có biết tôi mới nghe về một trong những học trò của ông không?”

“Chờ một lát,” Socrates đáp lại. “Trước khi ông bảo tôi, tôi muốn ông phải vượt qua một bài kiểm tra nhỏ. Nó được gọi là bài Kiểm tra về Ba điều.”

“Ba điều hả?”

“Đúng thế,” Socrates tiếp tục, “Trước khi ông nói với tôi về học trò của tôi, hãy dành một lát để kiểm tra điều mà ông đang định nói.”

“Bài kiểm tra đầu tiên là Sự thật. Ông có hoàn toàn bảo đảm rằng điều ông dự định kể cho tôi là sự thật?”

“Không,” người đàn ông đáp lại, “Tôi chỉ nghe nói về nó.”

“Được rồi,” Socrates bảo. “Thế là ông không thật sự biết liệu nó đúng hay sai.”

“Giờ hãy thử bài kiểm tra thứ hai – Kiểm tra về Lòng tốt. Cái mà ông định kể cho tôi về học trò của tôi là điều tốt phải không?”

“Không, trái lại.”

“Vậy thì,” Socrates hỏi, “Ông muốn kể cho tôi cái gì đó xấu về học trò của tôi, thậm chí ông không chắc là nó có thật phải không?”

Người đàn ông nhún vai, với một chút xấu hổ.

Socrates tiếp tục, “Nhưng ông có thể vẫn qua, bởi vì còn có một bài kiểm tra thứ ba – sàng lọc về Lợi ích. Điều mà ông muốn kể cho tôi nghe về học trò của tôi sẽ hữu ích cho tôi không?”

“Không, không thật sự.”

“Được rồi,” Socrates kết luận, “Nếu điều mà ông muốn kể cho tôi không Thật, không Tốt mà cũng không Lợi, rốt cuộc tại sao lại kể nó cho tôi?”

Người đàn ông cảm thấy bị đánh bại và xấu hổ.

Đây là một ví dụ cho thấy tại sao Socrates là một nhà hiền triết vĩ đại và được coi trọng như thế.

Nhãn:

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé

Derek Anthony Redmon sinh ra tại Anh, Trong suốt sự nghiệp thi đấu, anh từng giữ kỷ lúc chạy 400 m của Anh, giành huy chương vàng giải vô địch thế giới và châu âu thể loại chạy 4 x 400 m. Nhưng đó không phải là điều mà thế giới ca ngợi anh…

Năm 1992 tại Olympic thế giới tổ chức ở Barcelona, một chàng trai trẻ đã vượt qua vòng loại và bán kết cuộc thi chạy 400m. Nhưng đến vòng chung kết, khi chạy được khoảng 250m thì anh ấy bị chấn thương ở chân và ngã xuống sân đua trong đau đớn.

Mặc dù các nhân viên y tế đã đến để dìu anh vào nhưng anh vẫn quyết định sẽ tự mình hoàn thành hết chặng đua bằng cách nhảy lò cò .

Cha của anh đã băng qua các nhân viên bảo vệ và chạy vào sân với con trai : “Con ơi, con không cần phải làm điều này đâu.” Nhưng anh vẫn kiên quyết :” Không, con vẫn phải hoàn thành cuộc đua của mình.”

“Vậy cha và con sẽ cùng đi hết cuộc đua với nhau”
Trong vòng tay cha, anh khóc như một đứa trẻ và hoàn thành chặng đua trước sự vỗ tay nồng nhiệt của 650.000 khán giả tại sân vận động, tất cả đều đứng dậy cổ vũ cho anh.

Đoan clip về cuộc thi của anh đã được bình chọn là có tính nhân văn cao nhất.

Mời các bạn cùng thiền truyện xem lại đoạn clip này nhé:


Redmon không phải hoàn tất cuộc thi nhưng anh vẫn quyết định hoàn thành nó, bất chấp những giọt nước mắt, bất chấp sự đau đớn, tủi nhục.

Điều gì đã khiến người cha từ bỏ chỗ đứng của mình chạy đến với con trai. Vì người cha thấy sự đau đớn, khốn khổ của con trai mình và ông cảm thấy đứa con đó cần mình nên bất chấp tất cả để lao đến để nâng con dậy. Khán giả xúc động vì tình cảm thiêng liêng mà người cha giành cho đứa con và nghị lực mạnh mẽ của Redmon.

Cũng như Thương Đế, khi chúng ta đau đớn hay quỵ ngã, nhưng nếu vẫn quyết tâm hoàn thành mơ ước của mình, Ngài vẫn sẽ đến bên và dìu dắt chúng ta.

Còn các bạn thì sao, có đang chịu đau đớn, và vất vả để kết thúc sứ mệnh của mình trên cõi đời này không? Thượng đế muốn bạn hãy hoàn thành sứ mệnh một cách xuất sắc. Vì Ngài luôn dõi theo và yêu thương bạn. Hãy tin tưởng vào Thượng Đế, vào cuộc sống màu nhiệm này nhé.

Never Ever Give up in Life !!!

Nhãn:

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Người khôn ngoan không hối tiếc


Thật là khó chịu nếu một người đánh cờ thường đổi cách đi. Dù là tiến hay chiếu, vì thế, không cho thay đổi tại các cuộc thi đánh cờ. Musashi Miyamoto, một tay kiếm khách nổi tiếng trong lịch sử Nhật bản nói “Tôi không bao giờ hối tiếc điều tôi đã làm”.

Ðây chính là thái độ có trách nhiệm đối với hành động của mình và cũng là cách cởi mở và lạc quan khi trực diện với những khó khăn của cuộc sống. “Người khôn ngoan không bao giờ hối tiếc” không có nghĩa là mình không nhớ lại những lỗi lầm của mình trong quá khứ, ngược lại, nó có nghĩa là chúng ta không bị chìm đắm trong lỗi lầm của quá khứ trong khi thời gian thì trôi qua nhanh như mũi tên. Ðiều duy nhất mà chúng ta làm là phải học được điều tốt từ những lỗi lầm của mình và tránh không lập lại trong tương lai.

Trước đây, một nhà tâm thần học nổi tiếng đã có rất nhiều năm kinh nghiệm trong bệnh viện về chữa trị, đã viết một quyển sách về cách chữa trị các bệnh tâm thần sau khi ông ta về hưu. Quyển sách dày hơn 1.000 trang mô tả đầy đủ về tất cả các triệu chứng của các điều kiện khác nhau và các phương pháp trị liệu về thuốc men và tâm lý cho từng trường hợp. Một ngày, khi ông ta được mời đến dạy tại một trường đại học, ông ta đem theo quyển sách này và nói với sinh viên, “quyển sách này dày hơn 1.000 trang bao gồm hơn 3.000 cách chữa trị và hơn 10.000 thuốc chữa trị. Tuy nhiên, tất cả những điều này chỉ tóm tắt trong ba chữ. Khi vừa dứt lời, ông viết trên bảng đen “Nếu, Lần tới”.

Vị bác sĩ giải thích rằng điều căn bản mà gây ra sự sụp đổ về tâm lý và tra tấn con người không có gì hơn là chữ “Nếu”: “Nếu tôi vào đại học, “, “Nếu tôi không chia tay với cô ta” “Nếu tôi có được một việc làm mới vào lúc đó”, “Nếu tôi không có lười biếng vào lúc đó”, và còn nhiều nữa. Có hàng ngàn cách để chữa trị một vấn đề, nhưng cách tốt nhất vẫn là, đó là phải thay thế “Nếu” bằng “Lần tới”, “Lần tới tôi có cơ hội để học” “lần tới tôi sẽ không bỏ người mà tôi yêu” “lần tới tôi sẽ làm việc siêng năng hơn”, và nhiều thứ nữa.

Thái độ của một người đối với cuộc đời quyết định về hạnh phúc, giận dữ, đau khổ và vui vẻ của người đó. Những điều xảy ra trong quá khứ không giống hoàn toàn như mây khói và nhiều kỷ niệm rất dễ dàng làm cho một người hối tiếc. Những hối tiếc này ảnh hưởng rất nặng nề về chất lượng của cuộc sống và thậm chí còn gây ra những vấn đề về tinh thần. Ðức Khổng tử nói trong “Luận ngữ, vi tử” “Quá khứ không thể sửa lại được, nhưng tương lai thì có thể”. Những lời nói nổi tiếng này nói rằng những việc đã xảy ra trong quá khứ không thể làm lại, nhưng trong tương lai thì việc vẫn đang xảy ra. Những lời nói này là lời nhắn nhủ ý nghĩa khi chúng ta nhớ lại chuyện quá khứ, những thành công hay lỗi lầm trong đời, hay đang đối diện với khó khăn. Con người không nên luôn luôn hối tiếc hay cảm thấy sầu bi về những lỗi lầm quá khứ, và phải học được những điều tốt để sửa chữa những lỗi lầm đó.

Trong đời sống ngắn ngủi, chúng ta không cần cảm thấy hối tiếc về lỗi lầm của chúng ta, vì nó không thay đổi được thực tế và chỉ làm cho cuộc sống chúng ta đen tối thêm trong tương lai, làm một cái bóng tối che đậy những nét đẹp của cuộc sống. Cũng giống như khóc lóc sau khi bạn ngã cũng vô nghĩa, cuộc sống không nên bị sự hối tiếc chôn vùi. Ðứng lên, và bắt đầu lại, làm hết sức mình đó chính là ý nghĩa quan trọng của một thái độ đúng đắn với cuộc sống.

Nhãn:

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

Học cách quên

Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hãm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại anh.


Nhưng anh bạn tôi đã từ chối nghe. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói “Biết rồi thì sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi”.

Sự rộng lượng của anh khiến tôi rất cảm kích. Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc. Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng: tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông, lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc “ Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?”. Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: “Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?” Sư phụ điềm đạm nói: “Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống.”

Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong nó chính là nghệ thuật nhân sinh. Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.

Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thảnta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.

Rất nhiều người thích câu thơ : “Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết”. Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.

Nhãn:

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Thiền định có thể làm thay đổi bộ não người

Những bí ẩn của bộ não con người vẫn chưa được giải đáp đầy đủ trong một thời gian dài. Các nhà nghiên cứu tin rằng con người mới chỉ sử dụng khoảng 10% khả năng của bộ não. Sự vận hành của bộ não con người vẫn chưa được hiểu rõ. Các nhà khoa học hy vọng sẽ có được một hiểu biết chi tiết hơn về cơ quan quan trọng này nhằm tăng cường chức năng và sức khỏe của cơ thể. Vì lý do đặc biệt này, việc nghiên cứu bộ não con người đã là chủ đề phổ biến và quan trọng nhất đối với các nhà sinh học và các chuyên gia y tế. Thiền định có thể không chỉ có thể dẫn chúng ta đến với một thế giới thanh bình mà còn cải thiện cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Ngoài rất nhiều lợi ích tinh thần, chúng ta cũng có thể có được trí tuệ và nâng cao sức khỏe nhờ thiền định. Gần đây, một số nghiên cứu khoa học về bộ não con người đã xác nhận những hiểu biết này.

Thiền định có thể thay đổi sóng não và tạo ra cảm giác hạnh phúc
Các nhà khoa học Úc đã thực hiện các quan sát chuyên sâu hơn về việc thiền định có thể ảnh hưởng đến chức năng của não như thế nào. Họ phát hiện ra rằng nhiều Phật tử có thể tập trung sự chú ý của họ dễ dàng hơn so với người bình thường. Lý do chính là vì các Phật tử có thể kiểm soát các hoạt động của bộ não của họ và ngăn chặn được các thông tin bên ngoài mà trong quá khứ được cho là không thể kiểm soát được.

Các dự án nghiên cứu khác cũng chỉ ra những lợi ích của thiền định. Ví dụ, có một thử nghiệm đối với các hoạt động khác nhau dành cho những người bình thường không thực hành thiền định. Cuối cùng, các nhà khoa học phát hiện ra rằng chỉ có thông qua thiền định họ mới cải thiện được các kết quả của những thử nghiệm này.

Các kết quả nghiên cứu khác thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn: Các nhà khoa học đã khám phá ra rằng khi thực hành thiền định 40 phút mỗi ngày, các nhân viên văn phòng có thể tăng độ dày của vỏ não của họ, cụ thể là chất xám trong não. Vỏ não, mức độ tập trung, và năng lực tri giác là những lĩnh vực thường trở nên kém dần khi người ta già đi.

Kết quả là, các nhà khoa học suy đoán rằng những phát hiện này có thể giải thích lý do tại sao thiền định có thể làm tăng tuổi thọ. Đồng thời, họ cho rằng các phương pháp thiền định khác nhau có thể mang lại những thay đổi khác nhau trong chức năng và cấu trúc của bộ não.

Thiền định cũng là chủ đề của một cuộc nghiên cứu khác. Các nhà khoa học đã kiểm tra những người mà bình thường không thực hành thiền định (các kết quả thu được như sau):

1. Một số thử thiền định hoàn toàn là để thư giãn.
2. Trong khi thiền định, một số lặp đi lặp lại, “Tôi thấy hạnh phúc hay một điều gì đó tương tự”.

Khi thử các phương pháp thiền khác nhau và sau đó kiểm tra khả năng chịu đựng đau đớn của họ, các kết quả cho thấy suy nghĩ về Thần thánh trong khi thiền mang lại kết quả tốt nhất! Kết quả này không có gì khác thường đối với những người tu luyện, nhưng điều đó là chấn động đối với những người “thấy mới tin”.

Các nghiên cứu trên đã được thừa nhận rộng rãi bởi các cơ sở nghiên cứu có uy tín cao, chẳng hạn như Trường Đại học Wisconsin và Bệnh viện đa khoa Massachusetts ở Hoa Kỳ. Cùng với sự tiến bộ liên tục trên Trái đất và sự nhận thức của loài người đang vươn tới một nhận thức cao hơn, chúng ta có thể trông đợi rằng nhiều cuộc nghiên cứu hơn nữa sẽ được tiến hành trong lĩnh vực này và sẽ thu được các kết luận còn đáng ngạc nhiên hơn.

Nhãn:

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Xem cách trả tiền biết được nhân tâm



Trong tâm phần lớn mỗi chúng ta đều có một thước đo, khi bản thân được tôn trọng và tín nhiệm, nhất định sẽ biết chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình.


Nhiếp ảnh: Cung An Ny
Trong tâm phần lớn mỗi chúng ta đều có một thước đo, khi bản thân được tôn trọng và tín nhiệm, nhất định sẽ biết chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình; mong muốn để cho mình trở thành một khách hàng thành thật và có phẩm chất cao đẹp.

Tháng trước khi tham gia tìm hiểu làng đại học ở Đài Loan, đến bữa cơm lúc tiến vào khu căng tin, những món ăn lịch sự tao nhã ở đây đã lấp đầy dạ dày mỗi người. Đáng khen chính là, tuy món ăn có báo giá, nhưng quầy thu ngân lại không có người quản lý, người dùng cơm tự do trả tiền. Nếu trong tay không có tiền lẻ, có thể lựa chọn boa số tiền dư, hoặc tự đi tìm nhân viên phục vụ đổi tiền lẻ sau đó đặt lên bàn ăn trả tiền.

Nhìn từ góc độ khác, nhân viên phục vụ không va chạm tiền bạc quả thật là việc tốt; không có người thu tiền cũng có thể tiết kiệm nhân lực, giảm chi phí; đồng thời, chủ động trả tiền không chỉ mang đến cảm giác thích thú cho khách, mà còn nhận được sự tín nhiệm và tôn trọng của chủ quán đối với khách hàng. Thật sự bội phục mười phần biện pháp bạo dạn của nhân viên phục vụ nhà trường. Trả tiền dựa vào lương tâm của mỗi người chính là khảo nghiệm đức tính thành thật của khách, có lẽ bởi đây là trường đại học lớn nhất Đài Loan, người dùng cơm ở đây cả tố chất và tu dưỡng đều đáng được tín nhiệm, nên người khác tới chỗ này cũng tự nhiên hòa mình vào không khí của phần tử trí thức văn hóa cao cấp; vì vậy thành thật trả tiền vẫn có thể khiến chủ quán buôn bán không bị lỗ.

Ngoài ra, tại phía nam Đài Loan cũng có một nhà hàng chọn dùng phương thức tính tiền tương tự, chính là nhà hàng “Quán Kỷ Niệm Phật Đà Cao Hùng”, cung cấp các loại thức ăn chay ngon tuyệt, ngoại trừ món chính cần phải đăng ký, các món khác còn lại thì được phép tự do sử dụng. Ở chỗ này thậm chí ngay cả giá cả cũng không có, toàn bộ đều là người ăn tự trả tiền. Khung cảnh dùng cơm ưu nhã, các vị khách theo nhau mà đến, trong này liên tiếp nhìn thấy có người chủ động nhường chỗ kết hợp với nhiều đoàn lớn đoàn nhỏ phối hợp với nhau rất ăn ý. Không khí lễ phép khiêm tốn nơi đây phát huy bản tính lương thiện và phẩm chất biết suy nghĩ cho người khác của mỗi người, cũng khiến cho không khí bữa ăn trở nên vô cùng ấm áp.

Biện pháp tin tưởng khách của nhà hàng không chỉ thuận lợi cho người ăn, cũng cho du khách có cơ hội bố thí. Phương pháp tính tiền đặc thù của nhà hàng giúp chúng ta biết được phần lớn những người tín ngưỡng tôn giáo có tiêu chuẩn đạo đức tương đối cao, người đến nơi đây hơn phân nửa sẵn lòng tiếp xúc với Phật Pháp. Trong sự phục vụ thân thiết tri kỷ của nhân viên, người ăn tự nhiên bị lây nhiễm một phần sự chân thành lương thiện. Có lẽ không tránh khỏi có một số ít người tham lợi mà trả ít tiền hoặc không trả tiền, nhưng phần lớn trong tâm mỗi chúng ta đều có một thước đo, khi bản thân được tôn trọng và tín nhiệm, nhất định sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình; sẵn lòng mong muốn cho mình trở thành một khách hàng thành thật và có những phẩm chất cao đẹp.

Nhãn:

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Một câu chuyện nhỏ



Ngày hôm đó đi ra ngoài, tôi đột nhiên nhìn thấy trên xe có lưu lại một tờ giấy. Trên đó viết một dòng chữ tiếng Anh: “Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng phải xe của ông, xin gọi điện cho tôi.” Phía sau là số điện thoại.

Tôi vốn muốn quăng tờ giấy đi coi như xong. Bãi đậu xe xung quanh không nhiều, xe con san sát nhau, việc người khác không cẩn thận quệt phải nhau thường khó mà tránh được. Cửa xe của tôi hơi nghiêng, quả thật có một chỗ lõm, nhưng là bị từ lâu, nói chung không quan hệ gì đến người nọ. Tôi cũng không muốn cẩn thận tìm tòi xem còn bị gì nữa không. Nhưng tôi cảm động với lòng chân thành và thẳng thắn của người nọ, cảm thấy cần thăm hỏi và cổ vũ cho anh ta một chút, để anh ta sớm yên tâm, sẽ tốt hơn so với việc để anh ta chờ đợi chủ xe gọi điện.

Tôi rất nhanh bấm điện thoại. Người kia vừa nghe đến chuyện tờ giấy, liền tranh thủ không ngừng xin lỗi. Tôi nói: “Tôi cũng không phải đòi anh bồi thường, tôi gọi điện để cảm tạ lòng lương thiện bộc trực của anh; bởi vì nếu anh không lưu lại tờ giấy, tôi cũng sẽ không để ý đến chuyện này.” Anh ta nói: “Phiền anh cho tôi địa chỉ nhà của anh, tôi sẽ gởi cho anh chi phiếu 200 đồng.” Tôi rất chân thành nói cho anh ta biết: “Đây không phải lỗi của anh, xe của tôi không bị gì cả. Anh yên tâm. Không có vấn đề gì đâu.”

Anh ta lần nữa nói cảm thấy rất áy náy, hỏi tôi anh ta có thể làm cho tôi điều gì. Kỳ thật, trên thế giới này có rất nhiều người không xem đồng tiền như vậy. Dẫu người khác đem 200 đồng đưa đến trước mặt tôi, dù tình hình kinh tế của tôi rất khẩn trương, ngày nghỉ không có giờ lên lớp, không có tiền thu nhập, 200 đồng có thể trả nửa tháng tiền thuê nhà. Nhưng tôi sẽ không lấy đồ không thuộc về tôi. Dù là một phân một hào, hay là những con số thiên văn, tôi cũng sẽ không lấy. Đừng nói 200 đồng, cho dù 200 vạn, 200 triệu, tôi cũng sẽ không một chút do dự mà cự tuyệt. Khổng Tử nói: “Phú quý như mây bay”. Nhưng nếu là việc cần phải làm, cho dù xông pha khói lửa, một xu cũng không lấy , cũng quyết không chối từ.

Ngày hôm sau, tôi muốn mở cửa xe, cửa mở không ra, quả thật bị đụng hư mất. Nhưng tôi không hối hận chút nào vì đã không lấy 200 đồng của người nọ. Tôi tin rằng, lời của tôi có thể cho người nọ biết rõ, thế giới có rất nhiều người rất tốt, anh ấy chân thành cũng sẽ nhận được hồi báo tốt, đó là ban thưởng chứ không phải trừng phạt. Đó chính là sự cổ vũ dành cho người lương thiện, mang đến một vòng tuần hoàn thiện lương cho xã hội. Tôi vì anh ấy mà cảm thấy ấm lòng.

Nhãn:

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Hạnh phúc không phải ngồi đợi mà đến



Không nên trông mong đạt được chỗ tốt từ người khác, nếu đủ khả năng thì phải giúp đỡ người cần giúp đỡ; không nên hy vọng đạt được bất kỳ hồi báo nào, như vậy, khoảng cách giữa bạn và cuộc sống hạnh phúc sẽ ngày càng gần.(Ảnh: Khương Dục Hữu)

Hạnh phúc không phải ngồi đợi mà đến

Mà là dựa vào bản thân trải qua trăm nghìn cay đắng mới có thể đạt được.

Không phải không có người yêu mến chúng ta

Mà là người yêu mến chúng ta đang ở bên cạnh, ở trước mặt chúng ta.



Chúng ta lại đưa ánh mắt hướng về phía chân trời mơ hồ chốn xa xôi.

Ta lại phải một lần nữa tìm kiếm và phát hiện

Mà phát hiện lại là một quá trình gian nan.

Ta chỉ cần một mực dũng cảm tiến tới

Không buông lơi từ bỏ, mới có thể

Mới có thể đến được bờ hạnh phúc bên kia.

Đừng oán trách người bạn yêu thương, thậm chí tức giận.

Những người bạn yêu thương, kể cả cha mẹ và bạn bè của bạn.

Quan hệ giữa bạn và họ không thể tránh khỏi những trục trặc

Một chút tổn thương

Họ đau, bạn càng đau.



Mỗi ngày mỉm cười một chút

Đó là đã chịu trách nhiệm với bản thân

Cũng là chịu trách nhiệm với người bạn yêu thương.



Không nên phàn nàn về công việc hoặc chuyện học hành của bạn

Dẫu mỗi ngày chỉ tiến bộ một chút

Cũng là một lượng tài phú hiếm có.

Hiện tại lớn hơn tương lai,

Quá trình quan trọng hơn kết quả;

Bởi vì còn sống, so với điều gì cũng quan trọng hơn.



Cuộc sống hạnh phúc, không ở chỗ thiên trường địa cửu

Cho dù trong hai giây nín thở nhìn

Cây ngô đồng không biết nói cũng sẽ biết nói

Tâm sự buồn thương của chiếc lá khô đang rơi.



Phải hiểu được làm sao để khống chế những cảm xúc không tốt

Không cho phép bỏ mặc nó mọc rể nẩy mầm.

Tại sâu thẳm trong tâm linh, hoặc trên đôi gò má lãnh đạm của bạn

Đến một ngày bạn dần dần trở nên già

Nếu bạn có thể mỉm cười vừa kể những chuyện mây khói của ngày xưa.

Bạn nhất định sẽ bất ngờ phát hiện,

Thật ra, sự huy hoàng của sao băng chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt,

Có lẽ, điều then chốt của hạnh phúc chính là từng bước trong hành trình của cuộc sống phải không?

Nhãn: